Nhưng chuyện khiến mọi người khó chịu này lại không xảy ra, lúc thống kê công điểm cuối năm, nhà họ Lâm đã ăn bao nhiêu lương, trừ công điểm cha Lâm, Trần Xuân Hoa và hai con dâu kiếm được, tất cả còn lại đều dùng tiền để bù.
Liên quan tới chuyện anh em nhà họ Lâm bày quầy bán hàng, tình hình lại có chút chuyển biến vi diệu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy thợ thêu trong phường thêu lại nói đến chuyện này, có một thợ thêu nói: “Mấy anh em nhà họ ra ngoài bày quầy bán hàng, có thật kiếm rất nhiều tiền không vậy, công điểm không đủ của một năm đều bù hết, nhà họ nhiều miệng ăn như vậy à. Còn lúc chia đất nữa, nhà họ thoáng cái tìm bí thư Hứa xin hai miếng đất nền nhà, nói là lão Đại và lão Nhị muốn tách ra khỏi nhà. Tách ra thì không phải cần xây nhà sao, gia đình như nhà họ có thể lập tức xây được hai cái nhà hả?”
Nhưng loại chuyện này người khác làm sao mà biết, nhưng bây giờ mọi người quả thật cũng bắt đầu hoài nghi, nhà họ Lâm này im hơi lặng tiếng, mặc cho người khác nói gì cũng không giải thích hay lên tiếng, sợ không phải là thật sự phát tài trong im lặng chứ.
Thế là trước sau lần ăn tết này luôn có người đến trước mặt Trần Xuân Hoa dò xét, muốn hỏi xem rốt cuộc năm ngoái nhà họ kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng mà hỏi tới hỏi lui, Trần Xuân Hoa đều là cười ha hả một câu: “Đâu có nhiêu, dù sao cũng đủ ăn đủ uống.”
Không ai biết cụ thể, thế là bàn tán vài câu vậy rồi thôi.
Ninh Hương không hóng hớt theo, chỉ là lúc làm việc thêu thì thấp mày mỉm cười.
Kỳ thật trước giờ Lâm Kiến Đông đều không phải một người hẹp hòi, Ninh Hương phỏng đoán nhà anh một mực giấu chuyện kiếm tiền, không đem nhiều người khác cùng đi kiếm tiền, hơn phân nửa hẳn là cân nhắc không để ảnh hưởng đến công việc bình thường của đội sản xuất.
Nhà anh bị người ta chỉ trỏ xem thường không phải cái chuyện lớn, nhưng nếu như anh dẫn theo tất cả mọi người đi bày quầy kiếm tiền, vậy công việc của đội sản xuất thì ai làm? Nếu làm ầm ĩ đến chỗ Hứa Diệu Sơn, có thể sẽ trực tiếp không để cho ai làm.
Bất quá bây giờ ngược lại cũng không quan trọng, dù sao đã chia ra rồi, nhà ai nấy trồng trên đất nhà mình, nhà ai nấy thu hoạch lương thực trên đất nhà mình, sẽ không xuất hiện chuyện không quan tâm đến hoa màu nhà mình mà đều ra ngoài bày quầy kiếm tiền.
Vì thế, tiếp theo đó chuyện này cũng không thể giấu giếm được lâu, theo tin mọi người hóng hớt được từ khắp nơi, chuyện rốt cuộc năm ngoái nhà họ Lâm kiếm được bao nhiêu tiền bị người ta đào ra được đáp án, lập tức bùng nổ sôi trào trong thôn.
Sau khi có đáp án, có thợ thêu chạy đến phường thêu gào to: “Các người biết rốt cuộc năm ngoái nhà họ Lâm kiếm được bao nhiêu không, nói ra cũng không phải là một năm, là nửa năm. Ba anh em nhà họ bày ba cái quầy hàng, trọn vẹn kiếm được hơn một vạn!”
Nghe nói như thế, những thợ thêu khác đều trợn tròn mắt, hô hấp đều dừng lại, hỏi lại một lần: “Kiếm được bao nhiêu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-315.html.]
Vừa rồi hình như lỗ tai xuất hiện chút vấn đề, cảm giác như nghe được một con số kinh người.
Thợ thêu kia lặp lại lần nữa: “Hơn một vạn nha!”
Tất cả mọi người lần nữa sửng sốt tập thể, khiếp sợ nhìn lẫn nhau, đều hoàn toàn không thể tin được.
Hồng Đào lấy lại tinh thần bắt đầu đếm đầu ngón tay, một người cường tráng làm việc ở đội sản xuất một tháng đại khái kiếm được năm tệ, một năm là hơn sáu mươi tệ, mỗi nhà nuôi một con heo, đến cuối năm bán được hơn một trăm tệ.
Bình thường gà mái đẻ trứng gà và trái cây rau củ ở trong vườn đem đổi, số tiền nhỏ này thì không nói.
Cái này... Hơn một vạn là khái niệm gì?
Khái niệm gì??
Hồng Đào chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, dùng ngón tay mảnh mai ấn vào huyệt Thái Dương, hoàn toàn không thể tin được nói: “Không thể nào, các người ai từng thấy nhiều tiền như vậy? Đây chính là một vạn!” Một ngàn cũng nhiều rồi!
Thợ thêu kia nói: “Trước đó nhà họ Lâm còn che giấu, bây giờ nhiều người hỏi, không giấu nổi nên nói, chính là kiếm được hơn một vạn nha. Các người không chú ý sao, nhà bọn họ cũng bắt đầu mua gạch mua ngói xây nhà rồi, không có tiền thì mua gạch ngói gì hả!”
Thấy biểu cảm mọi người vẫn sững sờ, thợ thêu kia nói tiếp: “Làm sao còn không tin a? Chúng ta thật là người khờ không qua nổi người hiểu biết, Kiến Đông là sinh viên đó, chuyện gì mà không rõ hơn người khác! Người đi bày quầy bán hàng một năm vô cùng ít, chỉ cần ra ngoài bày quầy liền có rất nhiều người mua đồ, tiền của nhiều người trong thành như vậy, đều để cho nhà họ Lâm bọn họ kiếm rồi!”
Lời này vừa nói ra, các thợ thêu lại ngẩn người, rốt cuộc cũng bắt đầu tin tưởng.
Có lý có căn cứ mà không tin nữa thì thật là ngốc đến không chịu được mà!
Gì mà chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, người ta là đang im hơi lặng tiếng kiếm nhiều tiền à!
Mẹ ơi! Ra ngoài cướp cũng không cướp được số tiền kia!