Một ngày trước khi đi học, Ninh Hương đến chợ phiên mua chút đồ ăn về, dự định cùng Vương Lệ Trân nấu một bữa ăn ngon. Buổi sáng đi ra ngoài gần nửa ngày, lúc hết phiên chợ trở về phát hiện rất nhiều người tới nhà Vương Lệ Trân.
Từng ấy năm đến nay, đây là lần đầu tiên có nhiều người đến nhà Vương Lệ Trân như vậy. Có một số là người trong thôn, cháu trai cháu dâu gì đó của người đàn ông của Vương Lệ Trân, có một số người Ninh Hương không quen, nhưng đoán hẳn là họ hàng bên nhà mẹ bà ấy.
Đây thật là sừng dài trên đầu ngựa, mặt trời mọc phía tây —— Thật hiếm thấy.
Bất quá ngẫm lại một hồi cũng hiểu, chuyện nhà họ Lâm kiếm được số tiền lớn sôi nổi khắp thôn ngoài thôn, cũng truyền đến trên trấn Mộc Hồ và các trấn khác. Nhà họ Lâm trở thành “nhà vạn tệ” có tiếng xa gần, khiến không ít người đỏ mắt.
Nửa năm nay Vương Lệ Trân vẫn bày quán nhỏ kiếm tiền, tuy nói tiền vốn và lợi nhuận của những món bà ấy bán đều vô cùng thấp, chỉ kiếm được chút tiền tiêu vặt của bọn trẻ con, nhưng từ chuyện của nhà họ Lâm mà suy đoán một cách đơn giản, số tiền nửa năm nay bà ấy kiếm được cũng tuyệt đối không ít.
Coi như không được một vạn mấy, nhưng mấy trăm tệ khẳng định là có a, mấy trăm cũng là rất nhiều tiền.
Một bà lão lẻ loi trơ trọi như bà, không con trai không con gái không con cháu, kiếm được nhiều tiền trong tay như vậy, ăn cũng ăn không hết, uống cũng uống không hết, vì vậy dòng họ thân thích nhìn thấy lợi ích tự nhiên như ruồi thấy máu, lập tức dính sát lại.
Cái gọi là, nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở núi sâu có bà con xa.
Ninh Hương xách theo đồ vừa vào cửa liền nhìn thấy, những người mười mấy năm không hề xuất hiện trong cuộc sống của Vương Lệ Trân, hiện tại mỗi người thân thiết gọi thím, mợ, ma ma, nương nương, giống như trong nháy mắt Vương Lệ Trân trở thành người thân nhất của bọn họ.
Huyết mạch chí thân như thế, mười mấy năm trước sao không thấy một người nào tới cửa vậy?
Ánh mắt và tâm tư mấy người đó đều đặt trên người Vương Lệ Trân, không ai chú ý Ninh Hương đã đến. Ninh Hương đứng bên cạnh một hồi, xem vở kịch có chút hoang đường này, sau đó cố ý hắng giọng vài cái, hấp dẫn sự chú ý của những người đó qua đây.
Hiện tại Ninh Hương càng là người nổi tiếng của trấn Mộc Hồ, mọi người đều nghe nói tất cả tác phẩm thêu thùa của cô đều được bán tới những nơi rất nổi danh. Cô cũng làm cho Mộc Hồ nổi tiếng với bên ngoài hơn, hiện tại thợ thêu Mộc Hồ kiếm nhiều tiền hơn so với trước kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-317.html.]
Đều là những người gió chiều nào theo chiều ấy, nhìn thấy Ninh Hương tự nhiên càng nhiệt tình khách sáo.
Vương Lệ Trân thật sự là bị bọn họ làm phiền đến đau đầu, bà ấy chỉ ở căn nhà rách nát có hai gian, nào có thể chứa bao nhiêu người cùng nhau tới như vậy, người này muốn giúp bà ấy quét dọn, người kia muốn nấu cơm cho bà ấy, còn có người muốn giúp bà ấy bóp vai đ.ấ.m chân, quả thực là vô cùng ầm ĩ.
Bà ấy nhân lúc Ninh Hương trở về, vội đưa mắt ra hiệu cho Ninh Hương, sau đó hai người “khách sáo” mà đuổi hết những người này đi.
Trong nhà rốt cuộc yên tĩnh lại, Vương Lệ Trân ngồi xuống bên bàn thở nhẹ một hơi dài, ấn ấn huyệt Thái Dương nói: “Một mình sống mười mấy năm rồi, đúng là chịu không nổi ồn ào như vậy. Một đám người thấy bà kiếm được tiền, đều kéo tới đây.”
Ninh Hương đã tập mãi thành thói quen mà nói tiếp: “Không phải đều như vậy sao, mấy người nhà cháu đó, nếu không phải năm lần bảy lượt đụng phải đinh ở chỗ cháu, không kiếm được chút lợi ích nào, còn gặp phải xui xẻo thì bây giờ tám phần là đang quấn lấy cháu ấy chứ.”
Trong lúc nói thì đặt một ly nước đã được rót đến trước mặt Vương Lệ Trân: “Những người này đều là nằm vào lợi ích mà tới, chỉ cần không nhè ra, không để họ chiếm chút lợi nào, vài lần là không tới nữa. Không có chuyện tốt, bọn họ sẽ không đến nữa. Nhưng nếu cháu phàm là nhè ra, để cho bọn họ chiếm được chút lợi, vậy thì đời này sẽ không thoát khỏi.”
Vương Lệ Trân uống miếng nước thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn thấu rồi, đều là một đám nịnh hót, trước kia lúc bà gặp nạn, không thấy một ai ra tay kéo bà một tay, tất cả đều trốn ra xa, sợ dính phải vận đen trên người bà. Bây giờ thế đạo thay đổi, thấy bà bày quán kiếm được tiền, một đám giành giật nhau để đến đây hầu hạ bà, muốn phụng dưỡng bà, thật là buồn cười mà.”
Ninh Hương cũng ngồi xuống bên bàn, cười nói: “Cháu phụng dưỡng bà.”
Vương Lệ Trân cũng cười rộ lên: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta nấu cơm ăn.”
***
Vân Mộng Hạ Vũ
Cùng Vương Lệ Trân ăn xong bữa cơm trưa và cơm tối cuối cùng, ngày hôm sau Ninh Hương lại xách hành lý đi học. Mấy trăm tệ mà năm ngoái Vương Lệ Trân kiếm được, cô cũng đem theo hết, đến thành thì đem đi gửi ngân hàng.
Sau khi khai giảng nhập học không có chuyện gì khác, hằng ngày vẫn là như thế. Chỉ là Sở Chính Vũ bị Ninh Hương từ chối trước lúc ăn tết không còn tạo ra các loại cơ hội để bất ngờ gặp mặt Ninh Hương nữa.
Lần trước Ninh Hương nói với cậu ấy như vậy, mục đích chủ yếu là muốn hoàn toàn chặt đứt ý định của cậu ấy đối với cô.