Thật nực cười và trớ trêu làm sao, anh ta đã coi thường cô cả đời, vậy mà giờ ngay cả xách giày cho cô anh ta cũng không xứng.
Trước đây, khi anh ta còn là Xưởng trưởng xí nghiệp tơ lụa, gặp Ninh Hương trong lâm viên, anh ta còn có thể mỉm cười chào cô, gọi cô một tiếng “A Hương”, rồi mời cô đi dạo. Còn bây giờ thì chỉ muốn vùi đầu vào đất, suốt đời không thấy ánh sáng.
Khi Ninh Hương thấy đó là anh ta, cô tự nhiên cũng không để ý nữa, bước tới bên cạnh, chỉ coi như không nhìn thấy anh ta.
Lâm Kiến Đông ngược lại quay đầu lại, lớn tiếng hỏi: “Có phải là Giang Kiến Hải không?”
Ninh Hương thản nhiên cười, “Chắc vậy.”
Lâm Kiến Đông nhìn lại, nghĩ đến những lời đồn đại về anh ta trong thôn, liền biết anh ta sống không được tốt thì cũng không nói gì thêm.
Giang Kiến Hải đợi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi xa rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa. Anh ta đưa tay đỡ cặp kính trên mặt, vẻ lúng túng cùng khó chịu trong mắt và trên gò má dày đặc đến không thể tan biến.
Anh ta cũng không bày hàng nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi.
Sau năm mới anh ta một mình đến Tô thành, Giang Ngạn Giang Nguyên chạy đi không về nhà nữa, anh ta quản không nổi sau đó cũng không thèm quản. Giang Hân ngày thường cũng không nghe lời anh ta, giờ anh ta cũng đã từ bỏ đứa con gái này rồi.
Anh ta đã đưa đất đai trong nhà cho cô hai của Giang Hân trồng trọt, và cũng để Giang Hân ở lại nhà cô hai của con bé. Anh ta tự mình thu dọn một số thứ rồi chạy đến Tô thành, tìm nơi ở với số tiền ít ỏi trong tay, một nơi rách nát như chuồng bò.
Anh ta không có vốn nên không làm được kinh doanh, vì vậy anh ta mở sạp hàng viết thuê này, một chiếc bảng viết vô cùng đơn giản, công với một bảng quảng cáo thô sơ, một chiếc ghế đẩu, một cây bút và một ít giấy, là có thể mở hàng.
Anh ta đã sa đọa và suy sụp đến mức không gượng dậy nổi nữa, giờ đây anh ta cũng không còn cách nào khác, tùy ý lăn lộn kiếm chút tiền, một người no cả nhà không c.h.ế.t đói. Bị Lưu Doanh lừa đến nỗi có bóng đen tâm lý, không còn nghĩ đến chuyện cưới vợ, lập gia đình, chỉ muốn sống được ngày nào hay ngày nấy, không c.h.ế.t đói là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-320.html.]
Vì vậy, anh ta ra khỏi thôn đến thành phố, không phải để bật dậy nữa, anh ta đã từ bỏ chính mình vò đã mẻ lại sứt, anh ta ra đi thứ nhất là vì không muốn làm ruộng, thứ hai, anh ta thực sự không chịu nổi trước những ánh mắt khinh miệt của những người trong thôn và đủ thứ lời đồn đại. Không chịu được nên đành tìm cách trốn, vậy nên liền trốn lên thành phố.
Nhưng hôm nay ông trời có vẻ như đang chống lại anh ta, để anh ta gặp Ninh Hương ở đây, tâm tình anh suy sụp đến mức không muốn làm việc nữa, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì lại có một người khác đi tới, mở miệng liền hỏi, “Là Xưởng trưởng Giang phải không?”
Ngay thời khắc nghe thấy ba chữ “Xưởng trưởng Giang” này, tóc gáy trên người Giang Kiến Hải đều dựng hết lên. Tuy rằng anh ta không quen biết người trước mặt, nhưng cũng biết người này sẽ không nói lời nào làm cho anh ta thoải mái cả.
Anh ta từ sớm đã không còn là Xưởng trưởng Giang nữa, anh ta đã lưu lạc đến bước đường này rồi, sao còn phải dùng ba chữ này để sỉ nhục anh ta, khiến cho anh ta bẽ mặt như vậy. Đi ngang qua xem như không quen nhau không được sao, cứ nhất định phải tiến lên hỏi một câu như vậy, có ý gì?
Giang Kiến Hải đáp, “Anh nhận ra nhầm người rồi”, động tác thu dọn đồ đạc trên tay nhanh hơn, rồi thoát khỏi người tiến lên gọi anh ta là Xưởng trưởng Giang này, cong lưng cắm đầu vội vàng rời đi.
Người đó ở tại chỗ vò đầu bứt tai một hồi, sau đó lẩm bẩm nói: “Không phải là Xưởng trưởng Giang sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Người bên cạnh anh ta trả lời: “Chắc là đúng rồi, anh xem anh ta chạy nhanh như vậy, sống cũng thật thảm… … “
Đây thật sự là ... …
Ba mươi năm Hà đông ... …
Ba mươi năm Hà tây mà ... …Giữa hè, gió nhẹ thổi qua từng cơn, nhưng gió thổi qua bên tai toàn là là gió nóng.
Được nghỉ hè, Ninh Hương vẫn xin ở lại trong trường, thời gian nghỉ phép, cô không quay về đại đội Điềm Thủy ngay. Lúc thời tiết đẹp, buổi sáng, cô đi mở cửa sổ thông khí cho căn nhà của mình, chạng vạng lại đi đóng cửa sổ. Ngoài ra, cô còn mua một ít hoa cỏ xanh tốt trên chợ về trồng, gia tăng càng nhiều sức sống cho nhà cửa.
Hàng ngày, khi ra mở cửa sổ thông gió, cô cũng sẽ tưới chút nước cho hoa cỏ xanh tốt, vừa thả lỏng thần kinh vừa chăm sóc hoa cỏ, tĩnh tâm dưỡng tính.
Ninh Hương định tiếp tục thông gió từ hơn nửa tháng đến một tháng. Đợi đến khi nhà không còn mùi nồng nặc nữa, cô sẽ quay về đón Vương Lệ Trân vào thành phố. Lần này, đón Vương Lệ Trân vào thành phố xong, sau này không có việc gì thì chắc có lẽ họ sẽ không quay về đại đội Điềm Thủy nữa, xem như chính thức chào tạm biệt tất cả mọi thứ ở nơi đó.