Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:53:44
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Được nghỉ phép, Lâm Kiến Đông vẫn không ở lại trường học, mà quay về giúp ba anh em nhà họ làm kinh doanh. Anh học đại học, nhiều kiến thức, đầu óc linh hoạt nhiều ý tưởng, nghĩ xa hơn nhiều so với người khác, vậy nên trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể nghĩ ra cách kiếm tiền mới.

Nhà họ Lâm ra ngoài bày hàng làm kinh doanh sớm hơn nhiều nhà, vậy nên trong nhà dành dụm từng chút một thành của ăn của để. Có của cải tích lũy ròng rã một năm, giờ nhà họ cũng không thiếu tiền trong tay, hơn nữa cũng nhiều chiêu trò buôn bán, lúc nào cũng đi trước người khác.

Khi người trong thôn nhao nhao ra bày hàng buôn bán, Lâm Kiến Đông đã bắt đầu dẫn em tư Lâm Kiến Bình ra ngoài đi đến nơi xa hơn tìm nguồn cung ứng. Còn những hàng hóa trong nhà máy gần Tô Thành, anh đều để người khác mang đi bán.

Bọn họ cùng xuôi nam, phân tích thị trường, nghiên cứu thời sự, cầm về càng nhiều hàng hóa mới lạ. Hàng ăn, hàng mặc, hàng đồ chơi, hầu hết đều là mặt hàng không có trên thị trường bản địa, gần như vừa về đã làm dấy lên một cơn cuồng nhiệt, bị người ta tranh nhau mua sạch.

Tóm lại, xét về việc kiếm tiền, không ai sánh được người nhà họ Lâm.

Một tháng sau, khi Ninh Hương thông gió nhà xong quay về, hầu hết chủ đề mà người trong thôn ngoài thôn đang bàn tán đều xoay quanh việc kiếm tiền của nhà họ Lâm. Họ nói rằng hai năm qua, nhà anh như ngồi tên lửa, người khác chạy gãy chân cũng chẳng đuổi kịp.

Mà Lâm Kiến Đông có thể nhạy bén trong chuyện kinh doanh, một phần là vì anh thường thích đọc báo giấy, việc lớn việc nhỏ gì về quốc gia anh cũng xem hết, cũng thích suy nghĩ xem những tin thời sự đó sẽ gây ra ảnh hưởng gì. Một mặt kác thì là vì trước kia Ninh Hương tán gẫu với anh, từng “dự báo” tương lai trước mặt anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc ban đêm, Ninh Hương quay về đại đội Điềm Thủy. Khi ngồi ăn cơm, đương nhiên cô cũng nghe Vương Lệ Trân nói đến rất nhiều chuyện đã xảy ra với nhà họ Lâm trong nửa năm gần đây, chỉ cảm thấy nghe chuyện chăm chỉ làm giàu này khiến người ta thoải mái cả thể xác và tinh thần.

Vương Lệ Trân còn nói nhà họ Lâm bỗng chốc xây ba căn nhà, tất cả đều là nhà nhỏ hai tầng. Người con cả và người con thứ đều đã chia ra sống một mình bên ngoài, còn người con út Lâm Kiến Bình đã được làm mai với vợ, tháng chạp cuối năm sẽ kết hôn.

Giờ đây, phóng mắt nhìn lại khắp đại đội, cuộc sống nhà ai tốt hơn nhà họ chứ? Bốn người con trai, một người là sinh viên đại học, sau này sẽ được nhà nước sắp xếp công việc, chia nhà cửa, ba người còn lại mỗi người có một căn nhà nhỏ hia tầng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-321.html.]

Xã hội vừa mới thay đổi, người ta còn chưa kịp phản ứng, cuộc sống trước kia và bây giờ không khác biệt rõ rệt, nhà anh đã ngồi tên lửa, sống cuộc sống giàu có, chẳng phải chính là tốc độ nhanh đến nỗi người ta chạy gãy chân cũng không đuổi kịp ư?

Ninh Hương nghe xong chỉ cười, “Chỉ cần mấy người anh em nhà anh ấy có thể chịu khổ, có thể trụ được, sau này còn có cuộc sống tốt hơn nhiều nữa bà ạ.”

Vương Lệ Trân tò mò nhìn Ninh Hương, “Bây giờ vẫn chưa phải tốt nhất à? Tốt hơn nữa là tốt thế nào?”

Nét cười trên mặt Ninh Hương không giảm, “Cắm rễ trong thành phố, làm kinh doanh lớn đó bà.”

Vương Lệ Trân thật sự không biết còn có thể kinh doanh lớn đến thế nào nữa, bà cảm thấy chuyện kinh doanh của nhà họ Lâm hiện giờ đã đủ lớn rồi, đúng là suy nghĩ nhiều chỉ tổ mệt não. Tóm lại, bà không làm được, bày sạp hàng nhỏ ở ngoài trường học cũng tốt lắm rồi, không cần lo nghĩ nhiều.

Ninh Hương cười nói với bà, “Bà cũng đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, hàng xóm xung quanh căn nhà mà cháu mua trong thành phố đều là các bà có tuổi rồi. Đến đó, chắc chắn bà có thể nói chuyện với các bà ấy, không có chuyện không kết bạn được với ai như ở nhà đâu.”

Vương Lệ Trân than ôi chao một tiếng, “Bà cũng không muốn kết bạn với nhiều người như thế đâu, c.h.ế.t người đấy. Cháu không biết đấy thôi, nửa năm nay người trong thôn đều khách khí với bà, bà không quen đâu, ứng phó cũng mệt lắm.”

Ninh Hương vẫn cười, “Bà quen ở một mình rồi, mà trước kia những người đó lại không khách khí với bà nên bây giờ bà mới thấy không dễ chịu lắm. Nhưng vào thành phố rồi thì khác mà, ai cũng không biết ai, người mà ta kết bạn chắc chắn là người nói chuyện hợp nhau đấy ạ.”

Vương Lệ Trân gật gật đầu, “Nếu không được thì bà vẫn tìm trường học bày hàng nhé, chắc chắn trẻ con trong thành phố có nhiều tiền tiêu vặt lắm.”

Mọi chuyện Ninh Hương đều tùy theo ý bà, “Được thôi, bà thấy vui là được.”

Cuộc sống dần trở nên tốt hơn, giàu có hơn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai người lại cùng nhau tán gẫu, hầu hết chủ đề đều là những chuyện vui vẻ này. Vừa tán gẫu, họ vừa cảm thấy, đúng là cuộc sống càng ngày càng có hi vọng.

Loading...