Nhưng sau khi nói hết những chuyện vui vẻ, Vương Lệ Trân cũng nói đến chuyện của nhà họ Ninh cho Ninh Hương nghe: “Năm nay, Ninh Dương thi vào trung học đấy, cháu có biết không? Không thi đỗ, bị Ninh Kim Sinh đánh cho một trận.”
Bây giờ, Ninh Hương đã hoàn toàn không chú ý đến chuyện nhà họ Ninh, nghe thấy vậy, cô cũng không lên tiếng nói tiếp câu nào. Vương Lệ Trân nhìn cô, lại tiếp tục nói một câu: “Nghe nói cậu ta bị bắt lưu ban, học lại một năm, sang năm lại thi tiếp, nhưng cậu ta c.h.ế.t sống nói không học.”
Nghe thế, Ninh Hương khép mi, lên tiếng đáp một câu: “Bản thân cậu ta không muốn học, người khác có nói gì cũng vô ích thôi.”
Bản thân không muốn ra sức, không muốn sống tốt hơn người khác, người khác lấy roi đánh ở phía sau cả ngày cũng vô ích mà thôi.
Hiện giờ, nhà họ đã đến nông nỗi này, cuộc sống không bằng heo chó, thế mà một nhà bốn người vẫn chẳng có lấy một ai có thể phấn đấu, có tương lai. Tiền tiết kiệm trong nhà đều đập vào người Ninh Dương, kết quả Ninh Dương cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không có hoàn cảnh học tập tốt xuôi gió xuôi nước như lúc trước, ngay cả đi học cũng học chẳng xong.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không đối xử với cô và Ninh Lan như một con người, chỉ coi Ninh Ba, Ninh Dương là bảo bối. Giờ đây, bảo bối của bọn họ báo ơn họ như thế đấy. Người một nhà không thể chịu đựng thất bại, cũng chẳng thể gánh vác bất cứ chuyện gì, gặp được một chuyện nhỏ xíu xiu là lập tức tan đàn xẻ nghé.
Chẳng lẽ bản thân không muốn không bị lạc hậu lại không nghĩ cách phấn đấu, không muốn dựa vào bản thân để người ta coi thường, dù thế nào cũng phải đòi người khác giúp đỡ mãi mới làm được à? Bản thân rơi vào tình cảnh khó khăn mà lại không muốn cố gắng đột phá, thay đổi, rốt cuộc trông mong ai đi thay đổi giúp bọn họ nữa?
Cấp cứu chứ không cứu nghèo, đây không phải là lời các cụ đã dạy vậy ư?
Mà cuộc sống của bọn họ ra nông nỗi ngày hôm nay, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn không ai nghĩ lại lỗi sai của mình, đến giờ vẫn chỉ biết than trời trách đất, cảm thấy tất cả cảnh ngộ của họ ngày hôm nay đều do người khác hãm hại, mình không có lỗi lầm gì.
Ninh Lan gài bọn họ, cô ta sai, cô không ra tay giúp đỡ bọn họ, cô sai, chỉ riêng bọn họ không sai sót gì cả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-322.html.]
Sao? Đạo lý trong đầu bọn họ chính là trên thế giới này ai yếu người đó có lý à? Cuộc sống ai thảm thì người đó có đạo đức, có thể lấy vũ khí đó đi nhục mạ người khác ư? Chỉ vì người khác sống tốt hơn bọn họ?
Nhưng người khác tự dựa vào chính họ để sống tốt đấy chứ? Bản thân Ninh Hương đi từng bước tới hôm nay, cô phải chịu áp lực to lớn từ thế tục, chịu đựng vô số ngày ngày đêm đêm, dùng vô số buổi tối không ngủ, kiên cường chịu đựng qua.
Vào lúc cô khó khăn nhất, bất lực, đáng thương nhất, ai trong số những người nhà này quan tâm đến cô? Ngoại trừ sát muối lên vết thương của cô, ngoại trừ lần lượt mắng cô làm mất mặt người nhà, phá hủy cuộc sống hạnh phúc của người nhà, bọn họ còn làm được gì nữa?
Nếu chỉ kể thảm, rốt cuộc ai có thể sống thảm hơn cô nữa?
Cũng chỉ vì bây giờ cô đã chịu đựng đến khi khó khăn qua đi, nên tất cả những nỗi cay đắng mà cô đã chịu đựng lúc trước có thể lau sạch, cô chắc chắn phải vì bốn chữ quan hệ huyết thống, m.á.u mủ nực cười, bốn chữ đạo đức luân thường nực cười, mà phải quay đầu giúp đỡ, dìu dắt bọn họ vô hạn vô biên?
Không giúp thì là cực đoan, không đỡ chính là vô lương tâm, không chăm sóc chính là bụng dạ độc ác, m.á.u lạnh?
Mọi chuyện đều do bọn họ tự chuốc phiền phức, tại sao cô phải chăm sóc ngược lại bọn họ vậy?!
Đời trước, cô trả giá vì bọn họ chưa đủ ư, nhưng cuối cùng, cô được đền đáp như thế nào? Trong lòng bọn họ, cô trả giá nhiều đến mấy cũng là việc phải làm, trả giá ít và không trả giá đều là có tội, đời trước là vậy, đời này vẫn là như thế.
Lúc trước, họ ép một mình cô ra khỏi nhà, khiến cô hoàn toàn lạnh lòng. Đến lúc cô thi đỗ đại học, bọn họ xin cô tha thứ, nhưng sau khi không có kết quả gì, họ vẫn hoàn toàn không hề hối lỗi, vẫn không bỏ được thói chó ăn phân, đi hãm hại Ninh Lan, mọi chuyện gặp phải sau này không phải đều là đáng đời à?
Không lấy đó làm bài học thất bại thì thôi, chẳng lẽ chuyện của cô vẫn chưa đủ làm bọn họ tỉnh ngộ và rút ra bài học kinh nghiệm à? Đã ngã một lần trong chuyện con gái lớn, đến con gái thứ hai, họ vẫn dùng cách đó để tiếp tục lừa gạt con gái!
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến cuối cùng, họ tự mình hại mình, đây chính là gieo gió gặt bão! Báo ứng cả đấy!
Sau đó, một chút xíu khó khăn đó đã khiến một nhà bốn người đó ngã nhào, hoàn toàn tàn phế, không thể đứng dậy nữa rồi à? Thế lúc trước, cô bị đuổi ra khỏi nhà, một mình cắn răng nhẫn nhịn áp lực từ những tin đồn nhảm suốt hai năm rưỡi, có phải nên lao đầu xuống sông, làm mình c.h.ế.t đuối luôn rồi không?