Lâm Kiến Đông ở bên cạnh nhìn, mỉm cười, dắt xe đạp vào cửa nhà. Lâm Kiến Bình kéo Vương Lệ Trân và Ninh Hương vào nhà, một lúc sau lại chạy ra, dắt xe đạp của cậu vào trong nhà.
Ninh Hương và Vương Lệ Trân không từ chối lời mời nhiệt tình của Trần Xuân Hoa nữa, bèn ở lại nhà họ Lâm ăn cơm tối. Bây giờ, nhà anh cả Lâm Kiến Quốc và anh hai Lâm Kiến Quân đã chuyển ra ngoài, trong nhà chỉ có bốn người: cha Lâm, Trần Xuân Hoa và Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Bình.
Cộng thêm Vương Lệ Trân và Ninh Hương, tổng cộng cũng không đông người như ngày trước.
Vậy nên người nhà họ Lâm không cảm thấy phiền toái gì, đồng loạt bắt đầu xới cơm, bưng thức ăn, cầm đũa, không để Ninh Hương và Vương Lệ Trân xắn tay làm việc, chỉ bảo họ ngồi xuống bàn ăn cơm là được.
Vương Lệ Trân và Ninh Hương thật sự ngại ngùng, ngoài miệng luôn nói làm phiền nhà họ quá rồi.
Trần Xuân Hoa không khách khí với họ, nói thẳng: “Đều là bà con láng giềng, ăn bữa cơm có sao đâu. Hai người còn khách khí thì xa lạ quá, nhà cháu cũng không cố ý mua đồ ăn làm tiệc tùng gì cho hai người mà, chẳng qua chỉ cùng ăn một bữa cơm rau dưa thôi.”
Nghe Trần Xuân Hoa nói như vậy, Vương Lệ Trân và Ninh Hương cũng không lại quá khách sáo nữa. Sáu người cùng ngồi chung bàn ăn cơm, đương nhiên cũng tôi một câu anh một lời nói một ít chuyện phiếm, lúc nói đến chuyện hài, họ cùng cười một chút.
Nói đi nói lại, không biết thế nào lại nói đến chuyện xem mắt. Người bị nói đến đầu tiên chính là Lâm Kiến Bình. Trần Xuân Hoa nói với Vương Lệ Trân một hồi lâu, kể vợ của thằng tư nhà họ là cô gái như thế nào, ba hoa chích chòe khen ngợi.
Sau khi nói xong, Trần Xuân Hoa liếc mắt nhìn, liếc thấy Lâm Kiến Đông ngồi bên cạnh Lâm Kiến Bình, trực tiếp chuyển chủ đề này sang anh, nhìn anh hỏi: “Cuối năm Kiến Bình kết hôn rồi đấy, rốt cuộc con định kéo đến bao giờ hả?”
Nghe nói như thế, Lâm Kiến Đông trả lời với vẻ vô cùng lạnh nhạt, “Con đang đi học mà, kết hôn gì chứ?”
Trần Xuân Hoa mở miệng đáp trả: “Đừng tưởng mẹ là nông dân thì không biết gì cả nhé. Trong số hai khóa sinh viên đại học các con, đầy người có vợ có con còn đi học, chúng ta kết hôn thì làm sao? Trước kia, bảo con đi xem mắt, kết hôn, con cứ nói nhà ta nghèo, không muốn kết hôn, bây giờ chúng ta hết nghèo rồi đấy? Con lại là sinh viên đại học, còn không tìm người yêu đi à?”
Lâm Kiến Đông vẫn không hề do dự, nói tiếp, “Chờ tốt nghiệp rồi tính sau.”
Trần Xuân Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Lâm Kiến Đông, “Thằng ba này! Năm nay con hai mươi sáu tuổi đầu rồi, sang năm là hai mươi bảy rồi đấy! Nếu con không thi đỗ đại học, thì chắc chắn không tìm được mối nào trong thôn chúng ta đâu, con hiểu không hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-324.html.]
Nhìn ngữ điệu và thần thái nói chuyện của Trần Xuân Hoa cùng với thái độ lão luyện của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương không nhịn được mà cười một chút. Kết quả, cô không cười còn may, vừa cười đã khiến Trần Xuân Hoa chú ý đến.
Trần Xuân Hoa đảo mắt, nhìn Ninh Hương lại hỏi: “A Hương, ở trường cháu có yêu đương không?”
Bị điểm danh hỏi, Ninh Hương vội lắc đầu, “Cháu chưa ạ. Mỗi ngày, thời gian học tập và thêu thùa còn chưa đủ, cháu không có thời gian yêu đương đâu. Chờ khi nào tốt nghiệp rồi nói sau ạ.”
Trần Xuân Hoa cũng nhìn cô, nói lời thấm thía: “A Hương à, cháu ly hôn cũng lâu rồi, có thể tính đi bước nữa rồi. Bây giờ cháu có triển vọng thế, lần này chắc chắn phải chọn kĩ vào, cháu hiểu không? Những chuyện khác bác không nói, nhưng nhân phẩm và tính cách nhất định phải tốt.”
Ninh Hương vội vàng gật đầu đồng ý, “Vâng, nếu gặp được người có nhân phẩm, tính cách tốt, phù hợp, cháu sẽ tính chuyện yêu đương ạ.”
Lúc này, Trần Xuân Hoa lại nhìn Lâm Kiến Đông, nói Lâm Kiến Đông: “Con xem thái độ của A Hương người ta, rồi xem lại mình đi.”
Lâm Kiến Đông lập tức lên tiếng trả lời, “Nếu gặp người phù hợp con sẽ yêu, chắc chắn sẽ yêu ạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe nói như thế, Trần Xuân Hoa mới thấy hài lòng.
Vương Lệ Trân ngồi bên cạnh nghe chỉ cười, cũng không lên tiếng nói gì.
Sau khi nói xong chủ đề này, lúc sau, họ không nhắc đến chuyện này nữa. Trên bàn cơm, họ còn nói đến những chuyện nhà khác, vui vẻ ăn xong bữa cơm. Ninh Hương và Vương Lệ Trân lại nghỉ ngơi ở nhà họ Lâm một lúc, sau khi sắc trời tối đen, họ mới về nhà.
Vương Lệ Trân và Ninh Hương vừa đi, nhà họ Lâm chỉ còn một nhà bốn người. Trần Xuân Hoa cảm thấy chán đối mặt với cha Lâm, Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Bình. Nhà có ba người đàn ông mà chẳng có lấy một ai có chung tiếng nói với bà ấy hay có thể nói đến chuyện nhà với bà ấy.
Vì thế, bà ấy bưng nước súc miệng một hồi, lại đi ra ngoài tìm người nói chuyện.
Rửa mặt xong, Lâm Kiến Đông tức khắc về phòng, anh ngồi xuống bàn viết cạnh đầu giường. Trên bàn có một chiếc đèn bàn sáng, dưới ánh đèn, anh cầm bút vẽ, chau chuốt vẽ từng nét một.