Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:54:04
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẽ mệt, anh tắt đèn, lên giường, nằm xuống cầm quạt phe phẩy hai lần. Nhưng anh còn chưa nhắm mắt ngủ, Lâm Kiến Bình chợt mò vào trong phòng anh. Vào phòng, cậu cũng không bật đèn, mà trực tiếp leo lên giường anh, nói: “Anh ba, đêm nay em ngủ cùng anh nhé.”

Kể từ sau khi xây nhà, họ không cần chen chúc ngủ, mỗi người đều có phòng của riêng mình. Thấy Lâm Kiến Bình mò lên, Lâm Kiến Đông lập tức né sang bên cạnh một chút, “Bị thần kinh gì đấy, em không ngại nóng à?”

Lâm Kiến Đình lần mò, nằm xuống bên cạnh anh, trong tay cũng phe phẩy quạt, “Không phải từ nhỏ đến lớn chúng ta vẫn ngủ cùng nhau đấy ư, em không ghét bỏ anh đâu. À mà, này, anh ba này, em hỏi anh nhé, có phải anh thích chị A Hương không?”

Nghe nói như thế, trong bóng đêm, Lâm Kiến Đông bất chợt sửng sốt. Một lát sau, anh quay đầu nhìn gương mặt đen tuyền bị bóng đêm bao phủ của Lâm Kiến Bình, lên tiếng hỏi cậu: “Sao đột nhiên hỏi thế?”

Lâm Kiến Bình cười một chút, nhỏ giọng nói: “Không vì gì cả, anh cứ nói với em đi, có phải anh thích chị A Hương không? Em đảm bảo không nói với người khác, mẹ em cũng không nói đâu, em chỉ tò mò thế thôi.”

Trong bóng tối, Lâm Kiến Đông hắng giọng một chút, “Em ít quan tâm chuyện của sinh viên đại học thôi.”

Lâm Kiến Bình: “...”

Một lát sau, Lâm Kiến Bình cũng hắng giọng một cái, “Em cảm thấy chị A Hương không thích anh đâu.”

Lâm Kiến Đông: “...”

Ban ngày Ninh Hương và Vương Lệ Trân ở nhà dọn dẹp đồ đạc, những thứ không cần thiết đều không mang, chỉ dọn dẹp những thứ thật cần thiết mang theo thôi, dù sao rất nhiều quần áo cũ giày cũ gì gì đó mang theo cũng chỉ chiếm chỗ thôi.

Không có gì cần dọn dẹp nữa, sau khi ăn cơm ở nhà họ Lâm trở về thì hai người tắm rửa trò chuyện một lúc cũng đi ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại định ngủ thì Ninh Hương đột nhiên nhớ ra một chuyện nên ngay lập tức mở mắt ra, sau khi mở mắt ra, cô lập tức bò dậy từ trên giường và nói với Vương Lệ Trân: “Có chuyện này cháu quên mất nói rồi, cháu phải đi ra ngoài một chuyến.”

Vương Lệ Trân còn chưa hỏi cô rõ ràng đó là chuyện này, cô đã chạy ra khỏi cửa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-325.html.]

Cô chạy một mạch tới nhà họ Lâm, cô gõ gõ cửa ngại ngùng gọi Lâm Kiến Đông đi ra ngoài, sau đó lại nhỏ nhẹ nói với Lâm Kiến Đông: “Vừa rồi em quên mất nói rồi, ngày mai có thể làm phiền anh đi theo một chuyến không, hành lý mang không hết.”

Thật ra ngoài trừ có hành lý, chủ yếu còn có một số lương thức phải mang qua đó nữa.

Lương thực chính là số lúa gạo năm ngoái đội sản xuất phân chia sau vụ thu hoạch mùa thu, còn có cả số lúa mạch Vương Lệ Trân tự mình trồng trọt được sau khi được phân chia đất đai. Bà ấy không có hộ khẩu trong thành phố, đi vào thành phố không có lương bổn mua lương thực nên những lương thực thu hoạch trong ruộng đều mang theo.

Kể từ khi được chia đất đai, bởi vì tuổi tác Vương Lệ Trân đã cao xương cốt không tốt nên những công việc nặng nhọc trong ruộng nhà mình cũng không phải một mình bà ấy đi làm, bình thường lão tứ Lâm Kiến Bình sẽ giúp bà ấy đi lấy hàng, người nhà họ Lâm sẽ sẵn tiện giúp bà ấy làm công việc cày cuốc trên ruộng.

Tất nhiên một mình bà ấy chia được một số đất đai ít ỏi, còn nhà họ Lâm có nhiều người như thế chia được số đất hoàn toàn không đáng nhắc đến, nhà họ Lâm khi làm công việc đồng ruộng cũng sẵn tiện làm giúp, hoàn toàn không cần lãng phí nhiều thời gian và thể lực.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàng xóm láng giềng giúp đỡ làm việc là chuyện rất bình thường nhưng mỗi lần như thế Vương Lệ Trân đều kiên quyết tặng đồ cho nhà họ Lâm, không thể để họ giúp bà ấy làm việc không công được, nhà họ Lâm cảm thấy đây cũng chỉ lá chuyện nhỏ nhặt thôi nhưng nói không lại nên cuối cùng vẫn phải nhận lấy.

Vì vào trong thành phố, Vương Lệ Trân cũng đã nói trước nhờ nhà họ Lâm giúp đỡ trông coi. Đợi đến khi vào vụ thu hoạch mùa thu lấy được lương thực, hoặc là bà ấy đưa tiền hoặc là cho đồ, chắc chắn bà ấy không để người ta phải tốn công vô ích đâu.

Nói chung tất cả mọi chuyện bà ấy cũng đã sắp xếp xong rồi, bầy giờ chỉ cần người và lương thực vào thành phố là được rồi.

Lâm Kiến Đông cũng nghĩ đến chuyện này rồi, dù sao họ cũng coi như là dọn nhà đến nơi khác, những thứ muốn lấy chắc chắn cũng không ít đâu, anh đoán là Ninh Hương đã ngủ rồi nên định sáng sớm mai sẽ qua đó xem thử, không ngờ bản thân Ninh Hương đã tự tìm đến trước.

Tất nhiên anh cũng không do dự nên nhanh chóng gật đầu nói: “Ngày mai anh đến tìm em.”

Ninh Hương vẫn còn hơi hơi dốc: “Được, thế anh mau đi ngủ đi.”

Ngày hôm sau Ninh Hương và Vương Lệ Trân thức dậy từ sớm và tùy tiện nấu một bữa cơm nóng để ăn, cuối cùng dọn dẹp một lúc hai căn nhà nhỏ nát này, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì Lâm Kiến Đông cũng vừa đến, chủ yếu là giúp họ lấy lương thực.

Hai người Ninh Hương và Vương Lệ Trân lấy những hành lý không quá nặng và đến bến tàu đón tài đến Tô Thành.

Loading...