Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:54:09
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng trong khoảng một tháng gần đây, Vương Lệ Trân cũng sẽ giặt quần áo hay rửa rau gì đó ở bờ sông phía sau nhà, Ninh Hương mua căn nhà này, phía sau căn nhà kéo dài đến bờ sông nên tất nhiên đây cũng là bờ sông thuộc về riêng mình bà ấy.

Cũng trong lúc đang giặt đồ bên bờ sông sẽ nhìn thấy hàng xóm cũng đi ra giặt đồ nên khách sáo chào hỏi một câu, như thế nói vài câu qua lại, bà ấy cũng dần dần trở nên thân thuộc với những bà cụ có độ tuổi ngang nhau.

Mới hơn nửa tháng trôi qua, bà ấy cũng đã thích nghi với cuộc sống trong thành phố, bà ấy biết chợ gần đó nằm ở đâu, đi nơi nào mua rau mua đồ, có khi còn dậy sớm cùng đi tranh giành rau tươi với mấy bà lão hàng xóm.

Tính ra thì cuộc sống bà ấy còn trôi qua có thú vui hơn so với ở dưới quê.

Thời đại này không còn ai xem thành phần không thành phố, trước kia bà ấy ở dưới quê sống cuộc sống như thế nào, người ta đều không biết, cũng không truy cùng hỏi tận, có nhiều khi nói tới dưới quê, bà ấy cũng chỉ nói qua loa về cuộc sống ở dưới quê mà thôi.

Mặc dù một năm trở lại đây bà ấy ở dưới quê cũng không còn bị người ta xem thường, có nhiều người còn đến nịnh bợ bà ấy nữa, đặc biệt là những người có mối quan hệ m.á.u mủ, ai nấy cũng tranh giành đến dưỡng già cho bà ấy nhưng bà ấy không hề cảm thấy vui mừng hài lòng, chỉ cảm thấy rất vô nghĩa.

Rời khỏi những người giả tình giả nghĩa kia, tới nơi này bắt đầu cuộc sống mới, quen biết với một đám bạn già mới, cùng nhau trò chuyện phiếm, khi Ninh Hương bận rộn cùng họ đi dạo chợ mua đồ, cuộc sống trôi qua rất náo nhiệt.

Sau đó khi Ninh Hương khai giảng, bà ấy cũng không tiếp tục rảnh rỗi nữa. Cực khổ cả một đời, làm gì có chuyện thật sự chịu rảnh rỗi như thế chứ, bà ấy chạy đến trường học tìm Lâm Kiến Đông và nhờ Lâm Kiến Đông chia cho bà ấy một ít hàng, bà ấy đi bày hàng bán.

Lâm Kiến Đông hỏi bà ấy bên Ninh Hương nói thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy chỉ nói: “Mỗi ngày ngồi đó bán đồ có gì mà mệt chứ, cứ tiếp tục rảnh rỗi như thế bà sẽ chán c.h.ế.t mất, dù sao cũng rảnh rỗi, bà đi bán đồ kiếm ít tiền, cũng có thể phụ giúp gia đình đúng không? Chẳng lẽ cứ để A Hương nuôi sao?”

Thấy Vương Lệ Trân nói như thế, trước hết Lâm Kiến Đông giả vờ nhận lời, sau đó vẫn đi tìm Ninh Hương hỏi vài câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-327.html.]

Ninh Hương biết bình thường Vương Lệ Trân không chịu được rảnh rỗi, khi ở dưới quê như vậy, tới đây chắc chắn cũng như thế, tất nhiên cũng không ngăn cản được. Nếu như đi ra ngoài bày hàng bán có thể khiến bà ấy trở nên vui mừng thoải mái hơn thì cứ để bà ấy đi vậy.

Vì thế khi Lâm Kiến Đông lấy hàng cho mình thì cũng sẵn tiện tìm địa điểm giúp Vương Lệ Trân lấy một ít, vẫn là những thứ đồ ăn vặt nhi đồng và đồ chơi, để bà ấy bày hàng bán ở trường tiểu học gần nhà để g.i.ế.c thời gian.

Người già đối mặt với con nít cũng thoải mái hơn rất nhiều so với đối mặt với những khách hàng ở độ tuổi khác.

Ngày tháng đại khái cứ thế bình thản trôi qua, mỗi ngày Ninh Hương đi học làm thêu thùa, về nhà nấu cơm ăn, tất nhiên Vương Lệ Trân cũng sẽ ở nhà nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, sau đó rảnh rỗi liền đẩy xe nhỏ tới bên ngoài trường tiểu học bày hàng bán đồ.

Có nhiều khi hai người rảnh rỗi sẽ đi mua rau mua thịt mua cá, còn gọi Lâm Kiến Đông từ trường học qua đây, ba người cùng nhau góp sức nấu một bữa cơm phong phú, cùng nhau ăn cơm trò chuyện chứ không có nhiều chiêu trò khách sáo.

Sau khi ngày tháng đơn giản ổn định thì nửa năm còn lại của năm một chín tám mươi trôi qua nhanh chóng.

Ở nửa năm nay, Ninh Hương nhờ danh tiếng của các tác phẩm tích cóp lại đã phát triển rất ổn định ở trong nước, thật sự trở thành nhân vật lãnh đạo trong giới thêu thùa hai năm qua, tác phẩm của cô thông qua các cơ quan ngoại giao nên cũng nhận được sự quan tâm của người nước ngoài.

Còn Ninh Hương từ khi đưa Vương Lệ Trân vào trong thành phố cũng không còn liên lạc nhiều với đại đội Điềm Thủy nữa, cho dù tới kỳ nghỉ phép cũng không cần thiết phải suy nghĩ xem lúc nào thì quay về một chuyến, dù sao ở nơi đó cũng không có gia đình để nhớ nhung.

Thời gian cứ thế thấm thoắt tiến về phía trước, cuộc sống của người bình thường trên quỹ đạo khác nhau bị thời gian kéo về phía trước, bất kể là tốt hay xấu thì đều phải hít thở trôi qua từng ngày.

Và trong khoảng thời gian nửa năm này, những chuyện lớn của đất nước cũng không có bao nhiêu, thứ Ninh Hương quan tâm đến cũng chỉ có hai cái.

Một cái là nghị quyền hội nghị thông qua lần ba toàn quốc kỳ năm chấp nhận lời yêu cầu của đồng chí Đặng X Bình từ chức khỏi chức tổng lý viện W. Cái tiếp theo là thư công khai của Trung Y Trung G đưa ra về vấn đề quản lý nhân khẩu trong nước, đề xướng một cặp vợ chồng chỉ được sinh một đứa con, vì muốn cơ bản lập ra kế hoạch sinh sản cho đất nước hai năm sau đó.

Loading...