Thời gian từ mùa hè bước vào mùa đông, một trận tuyết trắng lất phất rơi xuống khiến người ta lạnh đến mức rụt cả cổ lại, mắt thấy đại học năm ba cũng sắp kết thúc rồi, cái này cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời sinh viên của cấp bảy bảy cũng chỉ còn lại khoảng một năm nữa thôi.
Khi sắp tới kỳ thi cuối kỳ, mọi người đều bước vào trạng thái ôn tập căng thẳng, tất nhiên Ninh Hương cũng giống như mọi người tạm gác lại công việc thêu thùa, mỗi ngày không có làm chuyện gì khác ngoại trừ đọc sách chính là đọc sách, không phải ở lớp học thì chính là ở phòng tự ôn.
Buổi chiều hôm đó chỉ có hai tiết học thôi, thời gian còn lại mọi người đều ngồi lại trong lớp ôn tập. Giữa chừng Ninh Hương có đứng dậy đi vệ sinh, vừa quay về ngồi xuống cầm bút lên thì đột nhiên nghe tiếng giáo viên hướng dẫn thầy giáo Vương gọi cô ở trước cửa lớp học.
Nghe thấy giọng nói Ninh Hương liền buông bút xuống và vội vàng đứng dậy đi đến trước lớp học gọi một tiếng: “Thầy giáo Vương.”
Hình như giáo viên hướng dẫn gặp phải chuyện gì vui mừng lắm vậy, ông ấy cười tít mắt cong thành hai vầng trăng, nhìn Ninh Hương cười một lúc, chỉ bí hiểm nói với cô: “Hiệu trưởng Châu bảo em đến phòng làm việc của ông một chuyến có chuyện gấp.”
Hiệu trưởng tìm cô sao? Ninh Hương tò mò: “Có chuyện gì mà quan trọng thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng giáo viên hướng dẫn lại úp mở không trả lời mà chỉ nói: “Em đi là biết ngay thôi, chuyện rất rất rất quan trọng.”
Ninh Hương thật sự nghĩ không có chuyện gì mà quan trọng đến mức mà nhất định đích thân hiệu trưởng phải nói với cô, nhưng cô thấy giáo viên hướng dẫn úp mở không nói nên tất nhiên cũng đi theo ông ấy đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Học trong trường suốt ba năm, bình thường mọi người nhìn thấy nhiều nhất chính là giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn thôi, tiếp theo chính là chủ nhiệm khoa, học sinh được trực tiếp gặp hiệu trưởng không nhiều nhưng Ninh Hương cũng không phải lần đầu tiên được gặp hiệu trưởng.
Trong hai năm vừa qua, bởi vì tác phẩm của cô nên quen biết được nhiều người có địa vị khác nhau, ra vào nhiều địa điểm cao cấp, vì vậy ở trường học cũng có tiếp xúc với hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng sớm đích thân gặp mặt cô.
Chuyện này cũng không có gì căng thẳng cả, cô và giáo viên hướng dẫn đi đến văn phòng, gõ cửa rồi mới bước vào phòng.
Hiệu trưởng Châu nhìn thấy cô bước vào liền lập tức nở nụ cười đứng dậy tư sau bàn làm việc, khuôn mặt khách sáo đó giống như có một vị khách quý nào đến thăm vậy, ông ấy bảo Ninh Hương ngồi xuống ghế sô pha, ông ấy còn đích thân rót trà cho Ninh Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-328.html.]
Cách đối xử này rõ ràng rất khác với trước kia, trong ánh mắt Ninh Hương tất nhiên càng để lộ sự nghi ngờ, cô quay qua nhìn giáo viên hướng dẫn thầy giáo Vương một cái, kết quả giáo viên hướng dẫn chỉ cười, ngồi bên cạnh không nói câu nào cả.
Không nhận được bất cứ tín hiệu nào cả, Ninh Hương chỉ có thể đón lấy ly trà nói lời cảm ơn, uống ngụm trà dò thám hỏi hiệu trưởng Châu: “Hiệu trưởng, thầy giáo Vương nói thầy có chuyện rất rất rất quan trọng cần tìm em, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Hiệu trưởng Châu ngồi trên ghế sô pha uống một ngụm trà nóng, lúc đặt ly trà xuống liền nói: “Chuyện này sao, chúng ta ngồi xuống uống trà từ từ nói chuyện nào, thầy sợ một lát nói ra có thể em sẽ chịu đựng không nổi vì quá kích động đấy.”
Quá kích động sao?
Chuyện gì mới được chứ?
Cô đã sống hai đời người rồi, cô cũng thật sự rất hiếu kỳ, liệu chuyện này có phải thật sự sẽ khiến cô quá kích động không.
Cô nhìn hiệu trưởng Châu và tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Hai người họ thật sự khơi dậy lòng tò mò của cô lên đấy.
Còn hiệu trưởng Châu vẫn hắng hắng giọng rót trò cho cô chứ không lập tức nói ra, sau đó mới bắt đầu trò chuyện với cô về chủ đề thêu thùa, trò chuyện xem hai năm nay cô đã làm những mẫu gì, tác phẩm được đi đến nơi nào rồi.
Cho tới thời điểm hiện tại, tác phẩm của Ninh thật sự vẫn chưa đạt nhiều thành tựu trên thương trường, dù sao cô cũng không có hợp tác với doanh nhân, đa số những tác phẩm cô làm đều đưa cho các cơ quan nhà nước, bản thân cô cũng chưa từng chủ động đòi hỏi giá cả.
Những tác phẩm đưa đến trạm thêu, có lẽ trạm trưởng Trần cũng có đem bán cho doanh nhân, một bộ phận nhỏ tác phẩm rơi vào trong thị trường, nhưng bởi vì số lượng rất ít ỏi nên giá cả những tác phẩm gần đây của cô đều bị giới doanh nhân nâng lên một tầm giá mới.
Bởi vì tác phẩm của cô hai năm nay trên cơ bản đều xuất hiện ở những nơi có yêu cầu cao, bản thân chuyện này cũng đã nâng giá trị các tác phẩm của Ninh Hương lên, yêu cầu của những địa điểm này càng cao thì giá trị các tác phẩm của cô càng cao hơn.