Người bình thường có thể tiếp cận được rất ít nhưng một khi có một hai bức rơi vào thị trường thì rất tự nhiên mọi người đều tranh giành sứt đầu mẻ trán để đạt được. Thứ giữ lại chơi đều là cao cấp và m.á.u mặt, bây giờ tác phẩm của Ninh Hương thuộc vào hàng cao cấp nhất trong dòng sản phẩm thêu thùa.
Khi xưa nếu như Ninh Hương vì muốn tìm nhiều tiền hơn một chút và sớm mang sản phẩm bán đến tay các doanh nhân lớn, lựa chọn phương thức kiếm lợi tốt hơn bán các sản phẩm thì danh tiếng và giá trị tác phẩm của cô có lẽ cũng đạt đến đẳng cấp như bây giờ.
Ngược lại khi xưa cô không có tính toán nhiều như thế, chẳng qua là trong năng lực của mình góp chút công sức muốn làm nhiều chuyện hơn cho đất nước thôi, có thể đạt đến hiệu quả như hôm nay nói thẳng ra cũng là một niềm vui bất ngờ.
Ninh Hương cứ thế ngồi đó, vừa uống trà vừa trò chuyện về tác phẩm thêu thùa với hiệu trưởng Châu, nói đến mức khiến Ninh Hương suýt chút nữa đã quên mất rốt cuộc ông ấy tìm cô có chuyện gì nữa, sau đó hiệu trưởng Châu lại đột nhiên nói: “Có người muốn gặp mặt em đấy.”
Hai năm qua người đến trường học gặp cô cũng khá nhiều, không ít người đều vì muốn mua những tác phẩm trong tay cô, đối với những chuyện này Ninh Hương cũng rất quen thuộc rồi, cô không nghĩ ngợi nhiều liền hỏi ngược lại một câu: “Lần này là ai thế?”
Nhưng hiệu trưởng Châu lại không lập tức nói ra người đó là ai, lại tiếp tục úp úp mở mở, sau đó ông ấy lại đưa tay lên cái túi áo trước n.g.ự.c lấy ra một tấm ảnh màu và nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà, dùng ngón tay đẩy nhẹ đến trước mặt Ninh Hương.
Ninh Hương nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn tấm ảnh kia, khoảnh khắc nhìn kỹ thì bỗng chốc trở nên ngơ ngác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong tấm ảnh là ông lão mặc áo truyền thống, nụ cười hết sức thân thiện hiền từ. Đây chính là ông lão trước đó không lâu từ chức khỏi chức vụ tổng lý viện W trong hội nghị toàn quốc lần ba kỳ năm, người chỉ vì nhân dân làm việc lại không mang danh lợi.
Trong bài hát [câu chuyện của mùa xuân] có hát: “Năm một chín bảy mươi chín, vào mua xuân năm đó, có một ông lão vẽ một cái vòng ở bờ biển phía nam của Trung Quốc”, trong câu hát này chính là ông lão kia.
Bỗng chốc Ninh Hương trở nên nghẹt thở, cảm giác mình không còn nghe thấy cái gì cả, trong màng nhĩ chỉ còn lại tiếng trái tim đập thình thịch của bản thân, một nhịp mạnh hơn một nhịp, một nhịp nhanh hơn một nhịp, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-329.html.]
Cô cũng không biết mình đã ngơ ngác trong bao lâu, khi ngẩng đầu lên nhìn về phía hiệu trưởng Châu thì ông ấy đã gật đầu với cô một cái.
Đúng là suýt chút nữa đã quá kích động rồi.
Nửa tiếng tiếp theo, Ninh Hương cũng không còn bình tâm để ôn tập nữa, khi quay trở về lớp học ngồi đó khoảng mười phút nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại nhịp đập bình thường, cô quả quyết thu dọn cặp sách chạy một mạch quay về nhà.
Sau khi về nhà chưa kịp thở thì cô đã trực tiếp xông đến trước mặt Vương Lệ Trân và mang chuyện này nói cho bà ấy biết.
Vương Lệ Trân bình tĩnh nghe cô nói xong cũng ngơ ngác một hồi lâu, sau đó thật sự cảm thấy không dám tin vào những gì mình vừa nghe, còn đưa tay lên sờ sờ trán của Ninh Hương, như thể có phải con bé này bị sốt nên ăn nói lung tung hay không đây.
Ninh Hương lấy tay bà ấy xuống và thở dốc nói liên tục: “A Bà! Là thật đấy! Thật đấy thật đấy!”
Mặc dù cô cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, cảm thấy cả người đang lơ lửng trên mây, hoàn toàn không có chút cảm giác chân thật nào cả. Cả đời này cô từng to gan tưởng tượng qua rất nhiều chuyện thực tế không thực tế, chỉ duy nhất chuyện này là chưa từng tưởng tượng ra.
Bởi vì quá kích động nên cả đêm hôm đó Ninh Hương cũng không ngủ được, ngày hôm sau cô đến trường học tìm giáo viên hướng dẫn xin nghỉ phép một ngày và trực tiếp đón xe chạy đi tìm Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân.
Cô không phải đến báo tin vui cho Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân mà muốn đến con kinh nghiệm từ hai vị sư phụ. Họ đều là những nhân vật đẳng cấp của ngành này ở các thời đại khác nhau, trước đó đã từng diện kiến Chủ tịch Mao và Tổng lý Châu.
Cô tìm được Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân và mang chuyện này nói cho họ biết, quả nhiên biểu cảm của họ bình tĩnh rất nhiều so với Vương Lệ Trân, chỉ là trong đôi mắt họ phát sáng lấp lánh, khi nhìn Ninh Hương trong nụ cười chỉ toàn là niềm an ủi.
Ngày hôm đó Ninh Hương ở cùng Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, nghe họ kể về những kinh nghiệm họ đã từng trải ở phương diện này, còn bảo họ giúp cô đến chợ lựa một bộ trang phục đàng hoàng thích hợp xuất hiện ở những trường hợp chính thức.