Lâm Kiến Đông nhìn cô, suy nghĩ kỹ ý nghĩa trong lời nói của cô, cuối cùng nói:” Mở cửa hàng? “
Anh dùng suy nghĩ của mình để chuyển nhãn hiệu giả mà Ninh Hương nói thành thứ thực tế, gian hàng thì không cần thương hiệu Ninh Hương Các này, vậy chỉ có thể mở cửa hàng. Giống như con phố thương mại trước đây đã thấy, có rất nhiều cửa hàng lâu đời.
Ninh Hương nghe được lời anh nói, cô vỗ mạnh tay một cái, “Đúng vậy! Chính là mở cửa hàng!”
Lâm Kiến Đông tiếp tục nghĩ, “Bắt đầu từ cái nhỏ, trước tiên có thể mở một cửa hàng ở Tô thành và Thần Hải gần đó, sau đó dần dần tích lũy vốn làm lớn hơn, rồi đến Bình Thành Cảng Thành gì đó. Tác phẩm và tên tuổi của em đã nổi tiếng ở các thành phố lớn này, đặc biệt là trong giới sưu tập, mở thị trường chắc là không thành vấn đề.”
Nói đến đây, trái tim Ninh Hương bắt đầu đập nhanh “bùm bùm”. Sau đó cô mím môi cười, nhìn Lâm Kiến Đông nói, “Ý tưởng này rất hay, nhưng không biết kết quả như thế nào, anh bằng lòng giúp em chứ?”
Cho đến nay, vẫn chưa có bất kỳ thương hiệu thêu nào trên thị trường. Hầu hết các thợ thêu chỉ quan tâm thêu thùa, như Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, họ đều là người trong biên chế có địa vị cao, chủ yếu là dạy kỹ thuật và làm việc cho nhà nước.
Chưa bao giờ có thợ thêu thùa tự mình đưa nghề thêu ra ngoài xã hội và thị trường.
Những người buôn bán đồ thêu chẳng qua chỉ đang kiếm lợi từ giữa, chỉ để kiếm thêm một ít tiền cho mình, cũng không khác mấy so với những người bán hàng nhỏ lẻ khác. Họ không quan tâm đến tương lai và sự phát triển của nghề thêu, họ chỉ quan tâm đến tiền bạc.
Lâm Kiến Đông cũng nhìn Ninh Tương cười, sau đó gật đầu với cô, “Bằng lòng.”
Trong lòng Ninh Hương nhẹ nhõm, ngụm khí kéo căng cũng thả lỏng, nụ cười trên mặt cũng thoải mái hơn, coi như là cười ra hoàn toàn. Sau đó, cô thu nụ cười lại hắng giọng, đưa tay về phía Lâm Kiến Đông, “Hợp tác vui vẻ.”
Lâm Kiến Đông cũng mỉm cười đưa tay ra, cùng cô bắt tay giao ước.
Vậy mà vừa mới bắt tay xong, bụng Ninh Tương đột nhiên réo lên.
Lâm Kiến Đông liếc cô một cái, “Còn chưa ăn cơm?”
Ninh Hương nhướng mày, thờ ơ nói: “Em phấn khích quá, quên mất, lát nữa về nhà rồi ăn.”
Lâm Kiến Đông nhìn xung quanh, sắc trời lúc này đã tối hẳn, đồ ăn trong nhà ăn cũng đã thu dọn từ sớm, vì vậy anh quay đầu ra hiệu với Ninh Hương, “Đừng về nhà ăn nữa, ra ngoài ăn cơm đi, anh chúc mừng em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-332.html.]
Ninh Hương nghĩ nghĩ thấy cũng được, vừa hay có thể tiếp tục nói về chuyện làm ăn, cô vậy nên cô bèn gật đầu đồng ý, cùng Lâm Kiến Đông ra khỏi trường tìm một chỗ ăn cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông thực ra đã ăn cơm, khi Ninh Hương ở dưới lầu gọi anh lại, anh vừa ăn tối xong từ nhà ăn trở về để chuẩn bị tự học. Nhưng để đi cùng Ninh Tương, anh ăn thêm một bữa nữa.
Quen biết với nhau lâu như vậy, quả thực đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ninh Hương kích động như thế, là loại kích động hoàn toàn không thể kiềm chế được. Cô dùng vẻ mặt và giọng điệu như vậy trò chuyện với anh không ngừng suốt buổi tối.
Đương nhiên, nếu loại chuyện được mời gặp mặt này xảy ra với anh , có lẽ anh còn phấn khích hơn.
Anh không có cái phúc này, nhưng anh khi ở bên cạnh Ninh Hương hưởng một ít phúc khí cũng cảm thấy đủ hạnh phúc và phấn khích rồi.
Sau bữa tối, anh tiễn Ninh Hương về nhà, cùng cô chậm rãi đi dạo trên đường, lại cùng cô trò chuyện suốt đoạn đường, ban ngày có nắng, nhưng hiện tại trên đầu mây đen dày đặc, ban đêm gió lạnh thổi qua trên má, nhưng lại không cảm thấy lạnh chút nào.
Khi đi được nửa đường, trời lại đột ngột đổ tuyết.
Ninh Hương cũng không chê lạnh, vươn tay từ trong áo len ra đón tuyết, bông tuyết khi gặp phải làn da lập tức biến thành nước, cô cười một cái nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Năm sau nhất định sẽ là một năm vô cùng tốt lành.”
Lâm Kiến Đông đứng trước mặt nhìn cô, “ Sau này mỗi năm đều là một năm tốt lành. “
* * *Đón tuyết trở về nhà, Ninh Hương mở cửa vội vàng dẫn Lâm Kiến Đông đi vào. Tuyết rơi trên người không cần phủi đã hóa thành nước, cô vội vàng đem khăn khô qua để Lâm Kiến đông lau một chút, sau đó đi rót nước nóng.
Vương Lệ Trân đi theo sau không kịp tiết tấu của cô, vì vậy chỉ hỏi cô, “Có gặp được đồng chí không vậy?”
Ninh Hương vừa bận bịu vừa mỉm cười nói với Vương Lệ Trân, “Gặp được rồi ạ.”
Vương Lệ Trân đi theo cô tiếp tục hỏi, “Thế đã bắt tay chưa?”
Ninh Hương đặt nước nóng vào tay Lâm Kiến Đông, quay sang nói với Vương Lệ Trân, “Không chỉ bắt tay mà còn nói chuyện nữa. Nói với cháu là, lấy ra nghề thêu thùa của mình, làm giàu. “
Vương Lệ Trân vui vẻ cười, gương mặt đầy nếp nhăn, “ Đã giàu có rồi còn gì. “