Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:54:27
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tờ báo này Ninh Hương đã đọc, là số đầu tiên của tờ báo địa phương sau kỳ nghỉ học. Có một câu chuyện về cô trên báo, bên trên còn có hình ảnh cô bắt tay với vĩ nhân.

Toàn bộ bài báo chỉ tập trung vào một vài từ khóa ------- người đứng đầu ngành thêu thùa, Ninh Hương, Mộc Hồ, thợ thêu.

Ngay sau khi bài báo này ra mắt, nó được coi như mạ một ánh vàng lên sự nổi tiếng của cô.

Cô nhìn lướt qua tờ báo, không có vẻ gì là tự mãn, bình tĩnh cười đáp: “Lần sau trở lại gặp trưởng Trấn vậy, bên chúng tôi có một số đề xuất muốn cho anh xem trước.”

Nghe được hai chữ “chúng tôi”, trạm trưởng Trần nhận ra rằng anh ta đã quá vui mừng khi nhìn thấy Ninh Hương, vậy mà anh ta thực sự bỏ quên bên cạnh Ninh Hương còn có một người khác. Anh ta cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng xin lỗi hỏi Ninh Hương, “Đây là ?”

Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông, giới thiệu anh với trạm trưởng Trần, “Đối tác tương lai của tôi, Lâm Kiến Đông.”

Nói xong lại giới thiệu Trạm trưởng Trần với Lâm Kiến Đông, “Đây là trạm trưởng trạm thêu của chúng ta.”

Vậy là, Lâm Kiến Đông và Trạm trưởng Trần vội vàng bắt tay và chào hỏi nhau, đầu tiên chào hỏi lịch sự nhau trước. Sau khi trò chuyện kết thúc, Ninh Hương cũng không nói chuyện phiếm với trưởng trạm Trần mà trực tiếp đưa ra kế hoạch của họ.

Cô đưa bản kế hoạch cho Trạm trưởng Trần, nói với anh ta, “Đây là bản kế hoạch mà chúng tôi đã làm, bên trong là tất cả ý tưởng của chúng tôi, anh xem xem như nào. Ý tưởng của chúng tôi là sử dụng danh tiếng của tôi để đưa tác phẩm thêu của Mộc Hồ ra bên ngoài.” Trạm trưởng Trần gật đầu, nghiêm túc xem xét bản kế hoạch trước.

Càng nhìn, sắc mặt anh ta càng trở nên nghiêm túc, cuối cùng chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân cũng bắt đầu sôi trào.

Loại ý tưởng táo bạo này nếu đặt lên người khác, anh ta có thể cho là viển vông, dù sao mọi người cũng là thợ thêu nhỏ vô danh ở nông thôn, sao có thể có năng lực lớn như vậy. Nhưng khi vấn đề này đặt lên người Ninh Hương, ngay lập tức liền cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

Anh ta thở một hơi dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Hương, nghiêm túc hỏi: “Hai người tự nghĩ ra sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-334.html.]

Vẻ mặt Ninh Hương cũng nghiêm túc, “Sau khi nhận lời gặp mặt, tôi mới có phương hướng cùng quyết tâm.”

Trạm trưởng Trần lại hít một hơi thật sâu, nhìn Ninh Hương nói: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, những chuyện này cô vốn không cần mạo hiểm lo lắng, cô chỉ cần dựa vào thêu thùa đã không lo cơm áo rồi. Nếu cô đã quan tâm đến các thợ thêu thùa ở Mộc Hồ, vậy tôi thay mặt họ cảm ơn cô trước. Sau này nếu bất cứ khi nào cần đến tôi chỉ cần lên tiếng, mọi người trong thị trấn của chúng tôi sẽ hoàn toàn hợp tác với công việc của cô.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái cô nhận được đó là mệnh lệnh cao nhất, mục đích là làm việc chăm chỉ vì phúc lợi của những thợ thêu khác, thậm chí vì phúc lợi của toàn bộ thị trấn của họ. Vấn đề này không nên để cô chiến đấu một mình, mà là vấn đề mọi người cần phải đồng lòng.

Ninh Hương thấy trạm trưởng Trần công nhận ý tưởng của cô và bày tỏ sự ủng hộ hết mình nên cô đương nhiên cũng yên tâm. Chỉ cần trạm đặt thêu phối hợp tốt với cô, cô liền có tự tin có thể đưa bảng hiệu của tú nương Mộc Hồ ra bên ngoài.

Sau khi nói xong những chuyện này với Trạm trưởng Trần, cũng đã gần đến giờ ăn trưa. Trạm trưởng Trần không để Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi, mà đưa họ đến nhà ăn quốc doanh của thị trấn để ăn trưa, gọi một bàn toàn đồ ăn.

Sau khi nói chuyện với Ninh Hương về tình hình ở trạm thêu, trong bữa tối, trạm trưởng Trần và Lâm Kiến Đông nói về việc mở sản phẩm thêu ra thị trường bên ngoài như nào, cách bán hàng thêu Mộc Hồ ra ngoài như nào.

Trò chuyện ăn tối xong, ba người họ cảm thấy thoải mái về cả thể chất lẫn tinh thần, cảm thấy tương lai vô cùng sáng lạn.

Sau khi ra khỏi nhà ăn quốc doanh, Ninh Hương không tới trạm đặt thêu nữa, cô định lo liệu hết mọi việc bên ngoài, chẳng hạn như mặt tiền cửa hàng nhãn hiệu, sau đó sẽ quay lại tiếp tục liên hệ tình hình bên Mộc Hồ.

Chỉ cần trưởng trạm Trần ở đó, Mộc Hồ bên này về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Tất cả những việc cần làm đã xong xuôi, Ninh Hương lấy vật liệu chuẩn bị ngồi xe trở về. Cô không cần trạm trưởng Trần tiễn xa, nhưng Lâm Kiến Đông vẫn tiễn cô đến chỗ lên xe.

Trước khi Ninh Hương lên xe, cô lấy từ trong ví ra hai chiếc phong bì màu đỏ, cười nhét vào tay Lâm Kiến Đông, “Lì xì cưới cho A Tứ, em cùng bà Lệ Trân mỗi người một cái, chúng ta sẽ không đi nữa, mong cậu ấy thông cảm.”

Lâm Kiến Đông biết cô không thực sự muốn quay trở lại đại đội Điềm Thủy, tất nhiên anh không yêu cầu cô đi. Loại phong bì đỏ này anh đương nhiên không từ chối, cầm trong tay nhìn Ninh Hương nói: “Đi đường cẩn thận, qua Tết anh sẽ quay về.”

Loading...