Nghe xong, Lâm Kiến Đông kéo khoá kéo lên: “Không cần đâu, tính số tiền trên người em và A Hương cũng gần đủ mở một cửa hàng nhỏ. Từ nhỏ mà làm lên, từ từ thôi, ăn một miếng không trở nên mập được.”
Anh hai Lâm Kiến Quân lại nói: “Gần đủ chính là có thể sẽ sẽ không đủ, loại chuyện này dựa vào tính toán sao có thể tính cho chuẩn, nói không chừng trong quá trình này chợt có gì bất ngờ cần dùng tiền gấp rồi sao? Tìm ngân hàng vay tiền cũng phiền phức, em mau cầm lấy đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông không mở miệng tiếp, Lâm Kiến Bình lại nói: “Coi như bọn anh cho em mượn, sau này các em làm lớn rồi thì trả lại cho bọn anh là được. Hiện tại đừng khách sáo nữa, ngoại trừ mấy anh em chúng ta, nhà khác cũng mượn không ra số tiền này.”
Đây là lời nói thật, trước mắt không nhiều người giàu có, người có thể cho mượn tiền đã ít lại càng ít. Lâm Kiến Đông nín thở suy nghĩ một lát, ngẫm lại tiền bạc dư dả một chút quả thật sẽ tiện hơn, vì thế không từ chối nữa, liền nhận lấy tiền.
Cầm tiền, anh còn nói: “Các anh có giữ lại tiền vốn cho mình rồi chứ? Việc buôn bán của các anh vẫn phải tiếp tục làm đó nha? Không có việc gì thì thường xuyên liên lạc với em để em góp ý cho mọi người, em cũng làm ăn lớn hơn.”
Ba anh em cùng trả lời: “Yên tâm đi, giữ lại rồi.”
Hiện tại căn cơ bọn họ đã ổn định, cũng có thể nói đã sớm làm ra chút thành tựu. Coi như không thể đại phú đại quý, nhưng cuộc sống sau này tuyệt đối sẽ không tệ đi. Nếu như có thể làm lớn như Lâm Kiến Đông nói, vậy đương nhiên là càng tốt.
Bốn anh em bàn xong việc này, ngồi cùng nhau trò chuyện một hồi, lúc không còn sớm nữa thì chia nhau về. Lâm Kiến Quốc và Lâm Kiến Quân trở về nhà mình, còn Lâm Kiến Bình thì mở cửa trở về phòng mình.
Vợ cậu Dương Tuệ đang ngồi xoa tay ở đầu giường, trên thân đắp kín chăn màu đỏ, nhỏ giọng hỏi cậu: “Anh ba nhận rồi sao?”
Lâm Kiến Bình đi đến bên cạnh cô ấy, vén chăn lên ngồi xuống: “Nhận rồi, dám không nhận thì nện c.h.ế.t anh ấy.”
Dương Tuệ bị Lâm Kiến Bình chọc cho cười lên, xoa tay xong nắm tay thu vào trong chăn sưởi ấm, lại cười hỏi: “Thật sự có thể mang theo thợ thêu Mộc Hồ chúng ta đều giàu lên sao? Có thể mang sản phẩm thêu của Mộc Hồ chúng ta ra ngoài sao?”
Kiến Bình nghĩ nghĩ: “Hẳn là có thể mà, bây giờ chị A Hương cũng không phải bình thường người. Nếu như chị ấy mà cũng làm không được, vậy những người khác càng không thể, mắt nhìn của đại lãnh đạo như vậy có thể sai sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-336.html.]
Nhắc đến Ninh Hương, nhắc đến đại lãnh đạo kia, trong mắt Dương Tuệ đều là tia sáng, nhìn chằm chằm Lâm Kiến Bình nói: “Bây giờ chị Ninh Hương là đệ nhất thần tượng trong lòng em, chị ấy chính là tấm gương của đời em, thật là quá lợi hại!”
Dương Tuệ cũng là người của trấn Mộc Hồ, nhưng không phải người của thôn Điềm Thủy. Cô ấy cũng là thợ thêu, bình thường ở nhà đều dựa vào làm thêu sản phẩm để phụ giúp gia đình, đã từng làm một vài tác phẩm nghệ thuật cao cấp tinh tế nhưng cũng không có danh tiếng gì, chỉ là một thợ thêu nhỏ.
Từ sau khi Ninh Hương được gặp mặt nhân vật vĩ đại, cô đã trở thành thần tượng và tấm gương trong lòng của toàn bộ thợ thêu thôn Mộc Hồ. Lúc đầu bọn họ cũng không cảm thấy làm thợ thêu có gì tài giỏi, chỉ là làm việc vụn vặt kiếm chút tiền phụ giúp gia đình mà thôi.
Nhưng Ninh Hương dùng hành động thực tế nói cho bọn họ, thêu thùa tốt thật sự có thể vô cùng xuất sắc.
Trước kia bọn họ chỉ biết những đại sư như Lý Tố Phân và Châu Văn Khiết, hai người họ đều là thầy thêu nổi danh ở Tô Thành, luôn cảm thấy có khoảng cách với họ. Nhưng Ninh Hương không như thế, trước kia Ninh Hương cũng chỉ là một thợ thêu nông thôn bình thường.
Bọn họ thấy được hi vọng trên người Ninh Hương, một loại hi vọng chỉ cần cố gắng là có thể thay đổi cuộc đời.
Lâm Kiến Bình cầm tay Dương Tuệ lên xoa bóp, cười nói: “Em cũng cố lên, anh ủng hộ em.”
Nếu Ninh Hương thật sự có thể mang đồ thêu Mộc Hồ ra ngoài, vậy khẳng định những thợ thêu sẽ có càng nhiều cơ hội và không gian phát triển, chỉ cần có thể làm ra tác phẩm tốt, vậy hẳn là có thể có được tương lai không tồi.
Dương Tuệ gật đầu với Lâm Kiến Bình, mạnh mẽ đáp: “Ừm!”
***
Lâm Kiến Đông nhận tiền của ba anh em xong, ngày hôm sau liền xách hành lý đi về trường. Lúc tới trường học, trước tiên phơi chăn đệm thu dọn một phen, thu dọn giường chiếu xong, buổi tối dành thời gian rảnh xách túi đi ra ngoài tìm Ninh Hương và Vương Lệ Trân.
Ăn tết chính là phải nhàn hạ, mấy ngày tết Ninh Hương và Vương Lệ Trân đều không làm gì, chỉ ăn uống chơi đùa vui vẻ. Sau khi mở chợ phiên thì đến chợ phiên để dạo, còn đến lâm viên đi dạo hai ngày.