Hôm nay hai người đều muốn ăn sủi cảo, thế là chạng vạng tối ở nhà băm nhân bánh và bột. Sau đó vừa ngồi xuống cán lớp vỏ sủi cảo thì Lâm Kiến Đông đến. Đối với Lâm Kiến Đông cũng không cần chào hỏi quá mức, Ninh Hương chỉ cười nói một câu: “Trở về rồi?”
Lâm Kiến Đông thỉnh thoảng sẽ đến nơi này của Ninh Hương, đến đây cũng không xem mình như người ngoài, tìm chỗ đặt túi xuống, đến phòng bếp rửa tay rồi đến cùng giúp làm sủi cảo. Ninh Hương nhớ anh cán vỏ sủi cảo rất giỏi nên trực tiếp nhét chày cán bột vào trong tay anh để anh cán.
Ba người vừa ngồi bên bàn cán bột làm sủi cảo, vừa nói chút chuyện náo nhiệt vui vẻ. Vì Lâm Kiến Đông vừa trở về nhà một chuyến nên nói chuyện tương đối nhiều một chút, đều là nói người trong thôn bây giờ đang khen Ninh Hương thế nào.
Nói bây giờ Ninh Hương đã trở thành nhân vật xuất sắc trong lòng người trong thôn, có thể đem kể cho người mấy thế hệ trong thôn, thái độ đều là kính trọng, căn bản không dám có nửa phần không kính trọng, ngoại trừ khen còn lại vẫn là khen.
Ninh Hương nghe cũng không cảm giác lâng lâng gì, cũng không bởi vì được người khác kính trọng mà quên mình là ai, chỉ cười nói: “May mà em không trở về, nếu không sẽ bị kéo đến bộ đại đội, kể cho người trong thôn cả một ngày.”
Lâm Kiến Đông nghe được cười lên: “Một ngày có thể không được, sợ là không biết phải kể bao nhiêu ngày, lúc anh trở về có rất nhiều người ở nhà anh giúp xử lý hôn lễ của A Tứ, anh vừa vào cửa liền bị bọn họ vây quanh, gõ chiêng đồng nói đến trời tối mới để cho anh nghỉ xả hơi.”
Ninh Hương và Vương Lệ Trân nghe được đều cười lên, Vương Lệ Trân nói: “Đều là người lớn lên ở nông thôn, ai từng thấy việc đời như này chứ, có thể không kích động sao? Dù nói người trong thành này cũng chưa thấy từng thấy việc này, mấy hàng xóm bên cạnh cũng như vậy, gặp mặt là muốn giữ lấy A Hương nói cả nửa ngày, đều muốn mở rộng kiến thức này, hưởng chút niềm vui này.
Ba người nói chuyện náo nhiệt một hồi, Ninh Hương đều xem như chuyện nói chuyện phiếm, cũng không thật sự cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người. Với tư cách người từng sống một đời, duy trì đầu óc thanh tỉnh cũng không khó, danh lợi vinh quang gì cũng không thể làm cho cô mê muội đầu óc.
Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một thợ thêu mà thôi.
Ba người nói chuyện gói xong sủi cảo, sủi cảo đun sôi thì bưng lên bàn ăn, rót một chút dấm, cầm đũa lên, vẫn là vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Cứ náo nhiệt như vậy mà nói hết một đêm, có hồi ức về quá khứ, cũng có tưởng tượng về tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-337.html.]
Ăn cơm xong thì bắt tay vào rửa nồi chén, quét nhà, Lâm Kiến Đông mang túi mình đem từ trường học đến ra đưa cho Ninh Hương. Lúc Ninh Hương nhìn thấy trong túi đều tiền thì ngẩn người, một lát sau ngẩng đầu hỏi anh: “Ở đâu ra vậy?”
Lâm Kiến Đông đáp: “Anh cả, anh hai và em tư chủ động cho mượn, biết chúng ta có nhiều chỗ cần tiêu tiền, đưa cho chúng ta làm tiền vốn khởi động. Em cũng cầm đi cất đi, như đã nói trước đó, anh cần dùng tiền thì lấy từ chỗ em, chỉ làm chuyện công.”
Vì để sau này tiện làm việc, năm trước Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã mở tài khoản ngân hàng mới, họ đem phần tiền của mỗi người đều gửi vào tài khoản này. Tiền do Ninh Hương quản lý, Lâm Kiến Đông cần thì lấy từ chỗ cô.
Ninh Hương cũng biết tiền trong tay họ không tính là dư dả, nếu đã mượn rồi, đương nhiên cô sẽ nhận. Bình thường Ninh Hương tính các khoản rất chi tiết, khoản tiền mượn cũng ghi vào cẩn thận hoặc là các loại chi tiêu khác, cô đều nhớ rất rõ.
Chờ sau này khi sự nghiệp đi vào quỹ đạo, có lợi nhuận, có tiền thì trả lại là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không nói thêm gì nữa, Ninh Hương nhận số tiền này, cẩn thận đếm hai lần trước mặt Lâm Kiến Đông, xác nhận số tiền cụ thể rồi trước tiên cất vào ngăn tủ khóa cẩn thận, sau đó ghi thêm một khoản tiền mượn vào sổ sách của mình.
Sau khi giao số tiền cho Ninh Hương, Lâm Kiến Đông cũng không vội rời đi, không nói về chuyện số tiền kia nữa mà chỉ lại ngồi nói chuyện thường ngày với Ninh Hương Vương Lệ Trân một hồi, lúc gần mười giờ thì đứng dậy về trường học.
Ninh Hương đi ra ngoài tiễn anh một đoạn, giẫm lên con đường lát đá mà đưa anh ra đến đầu ngõ.
Giao đêm tháng giêng vẫn lạnh giá như cũ, làm vén lên phần tóc bên tai, quét qua hai bên má làm hiện lên chút ửng hồng.
Đến đầu ngõ cùng nhau dừng bước chân, Lâm Kiến Đông xoay người lại nhìn Ninh Hương, vẫn chưa nói tạm biệt, chợt anh đưa tay lên lấy cái mũ trên áo bông của cô đội lên đầu cô, nhìn cô nói: “Rất lạnh đó, mau quay về đi.”
Ninh Hương hơi sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn lên cái mũ trên đầu mình rồi lại đưa mắt xuống nhìn về phía Lâm Kiến Đông. Kết quả Lâm Kiến Đông đã quay người rời đi, lúc này lại quay người lại, mỉm cười vẫy vẫy tay về phía cô.