Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:17:41
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhất là loại chuyện như trao đổi, thương lượng đàm phán với người khác, còn có liên quan đến xử lý các loại thủ tục, đi các loại quá trình, kia thật là cần lượng lớn sức lực và kiên nhẫn. Cũng may Lâm Kiến Đông rất am hiểu xử lý những chuyện này, giúp cô gánh phần chính.

Ngồi trên ô tô trở về, cuối cùng Ninh Hương cũng xem như thở dài một hơi.

Sau khi thần kinh hoàn toàn thả lỏng, tựa vào ghế, hai mắt nhắm một hồi liền rơi vào giấc ngủ.

Lâm Kiến Đông cũng rất mệt mỏi nhưng anh không ngủ. Anh ngồi bên cạnh Ninh Hương, nhìn một bên mặt khi ngủ say của Ninh Hương từ cáu bóng trên cửa sổ xe. Mỗi khi những lúc thế này, anh đều muốn gánh vác giúp cô nhiều một chút, lại gánh vác nhiều thêm chút nữa.

Nếu như có một ngày anh có thể ôm đồm hết những chuyện vụn vặt về mặt làm ăn, để cô chỉ cần yên tĩnh mà thêu thùa, dạy kỹ nghệ cho thợ thêu khác, mệt mỏi thì đi ra ngoài vui chơi cho thả lỏng, hẳn là sẽ không mệt đến như thế này nữa.

Anh nhìn cái bóng trong cửa sổ, nghĩ —— Cố gắng thêm thôi.

***

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông chạy xong chuyến cuối cùng này, thời gian cũng gần đến giao thừa. Lâm Kiến Đông trở lại trong thành chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền thu dọn chuẩn bị về quê, về nhà đón tết.

Lúc Ninh Hương thấy anh thu dọn đồ đạc mới hậu tri hậu giác, phản ứng kịp mà nhìn anh nói: “Vậy đêm qua anh còn cùng trở về làm gì? Anh nên từ trấn về thẳng nhà chứ, gần đây anh cũng bận rộn đến choáng váng rồi sao?”

Lâm Kiến Đông cười cười: “Đúng là có chút choáng.”

Kỳ thật chẳng qua là thấy thời gian hơi trễ, không yên tâm để cô một mình ngồi xe về cho nên cùng về theo. Đối với anh mà nói, ngồi xe tới lui hai chuyến không tính là gì, hôm nay lại trở về là được.

Gần đây Ninh Hương bận rộn đến choáng váng đầu, cũng không nói gì thêm nữa, tiễn Lâm Kiến Đông từ cửa ra đến đầu ngõ. Đứng ở đầu ngõ nói tạm biệt, Lâm Kiến Đông bỗng đưa tay kéo cái mũ trên áo bông của cô, đội mũ lên đầu cô, sau đó cười nói: “Về đi, ăn tết xong anh sẽ đến sớm một chút.”

Ninh Hương nâng mắt nhìn mũ mình một cái rồi lại nhìn anh, gật đầu đáp: “Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-340.html.]

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi đường quốc lộc thông xe, về nhà cũng thuận tiện, Lâm Kiến Đông vẫn ngồi xe đến trấn trước, sau đó lại từ trấn trở về nhà. Một đường chậm rãi mà đi, cũng sẽ để ý nhìn những thay đổi trong trấn.

Khoảng thời gian hơn mười năm qua kia, xã hội phát triển trì trệ không tiến lên, vì thế hai năm nay phàm là có chút phát triển, trông đều cảm thấy vô cùng rõ ràng. Không chỉ trong thành thay đổi nhanh, nông thôn cũng có thay đổi theo sau, đặc biệt là sau khi thông xe.

Từ sau khi nông thôn thực hiện cải cách, hai năm nay ngành nông và trồng trọt trong tỉnh đều phát triển được vô cùng nhanh chóng. Sản lượng lương thực được nâng cao một cách đáng kể, loại thịt cung ứng cũng trở nên phong phú, trước đó trong tỉnh đã hủy bỏ việc sử dụng phiếu thịt.

Mà cùng với việc hủy bỏ phiếu thịt, còn có việc sử dụng phiếu vải, diex nhiên là bởi vì gần hai năm nay, xí nghiệp trong các thành phố và thị trấn phát triển nhanh chóng, trong đó ngành dệt phát triển đặc biệt mạnh mẽ, việc cung cấp vải cũng không còn là vấn đề gì lớn.

Mà những phát triển lớn này mang đến những thay đổi nhỏ, toàn bộ đều trên gương mặt và tinh khí thần của người đi đường.

Nhìn thấy tất cả người chung quanh đều sống có tinh thần, có cái để phấn đấu, Lâm Kiến Đông cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy năng lượng. Trước kia lúc anh làm đội trưởng đội sản xuất, trong lòng vẫn luôn có một mơ ước như thế, hi vọng người dân đều có thể sống tốt.

Mà giấc mộng này, theo tiếng sấm mùa xuân của cải cách mở cửa, đang từ từ trở thành sự thật.

Trở về đến đại đội Điềm Thủy, nhìn thấy cũng có mấy nhà bắt đầu xây nền, cất nhà mới, loại cảm giác đầy chân thật trong nội tâm càng thêm rõ ràng. Cái thôn nhỏ này của bọn họ, trong bất tri bất giác đã bắt đầu thay đổi diện mạo mới.

Về đến nhà, Lâm Kiến Đông liền kể những điều mắt thấy tai nghe trên đoạn đường này cho cha Lâm và Trần Xuân Hoa. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa nghe đề tài này của anh, lại nói với anh chuyện mấy hộ khác trong thôn làm giàu.

Có người làm trồng trọt, có người dựa vào nuôi tằm bán kén tằm, tận mấy nhà đều làm giàu rồi.

Lâm Kiến Đông nghe thấy thật sự vui vẻ, chỉ nói: “Sẽ càng ngày càng tốt.”

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa bị anh nói về chuyện làm giàu không làm giàu trong lúc nhất thời cũng quên chuyện khác. Mãi cho đến lúc buổi tối ngồi xuống ăn cơm, Trần Xuân Hoa mới chợt nhớ tới nhất chuyện muốn hỏi nhất.

Bà ấy bưng bát cơm nhìn về phía Lâm Kiến Đông, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn Lâm Kiến Đông hỏi: “Đúng rồi, A Tam, trở về nhắc đông nhắc tây cũng quên hỏi con, con được phân công việc gì vậy? Có phải là phân trong thành?”

Loading...