Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:17:47
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu đã không nói nữa, Lâm Kiến Đông cũng không ngồi lại để làm bọn họ mất hứng, anh đứng dậy đi về mình phòng.

Lâm Kiến Bình và Dương Tuệ ngồi trên bàn từ đầu đến cuối không hề lên tiếng nói chuyện, chờ Lâm Kiến Đông đi, Dương Tuệ gắp một miếng thịt đặt vào bát Trần Xuân Hoa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, anh ba là người có chủ kiến, mẹ bớt giận đi.”

Trần Xuân Hoa đem miếng thịt cô ấy gắp cho bỏ vào miệng, nhai lấy một ngụm cơm lớn, ậm ờ nói: “Không phải sao, từ nhỏ đến lớn, cả nhà chỉ có nó có chủ kiến nhất! Cha nó và ba anh em cộng lại cũng không có chủ kiến như nó!”

Thấy cơn giận này của cha Lâm và Trần Xuân Hoa nhất thời sẽ không nguôi ngay được, Dương Tuệ cũng không nói tiếp.

Sau khi Lâm Kiến Đông trở về phòng cũng không hề có trở ra, đến buổi tối lúc sắp đi ngủ, anh ra rửa mặt một chút. Sau đó anh cũng không trực tiếp trở lại phòng mà là gõ cửa vào phòng của cha Lâm và Trần Xuân Hoa.

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, thấy anh tới liền ngồi dậy, mặt hai người đều sầm lại, Trần Xuân Hoa thấy anh cứ kéo dài, cuối cùng hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Kiến Đông ngồi xuống giường bọn họ, lên tiếng nói: “Cha, mẹ, xin lỗi, hai người đừng giận nữa.”

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa nhìn một bên mặt của anh, hồi lâu cũng không nói gì. Sau đó vẫn là Trần Xuân Hoa mở miệng trước, nhìn Lâm Kiến Đông mềm giọng hỏi một câu: “Nói thật đi, có phải con thích A Hương không?”

Lâm Kiến Đông nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía cha Lâm và Trần Xuân Hoa.

Lâm Kiến Đông không nói chuyện, Trần Xuân Hoa lại nói: “Vậy hôm nay chúng ta nói cho con rõ, bây giờ con chỉ đơn thuần túy là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Hiện tại A Hương có địa vị gì thân phận gì, con bé có thể xem trọng con sao?”

Lâm Kiến Đông thu hồi ánh mắt, thấp mày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Xuân Hoa nhìn anh nói tiếp: “Lúc trước chúng ta còn có thể ảo tưởng, mẹ cũng từng nghĩ hỏi A Hương làm vợ con, nhưng con cũng thấy đó, dù là lúc ấy A Hương không học thức, trong nhà cũng nghèo muốn chết, người ta cũng căn bản chướng mắt nhà ta. Bởi vì chuyện này, mẹ và Hồ Tú Liên - mẹ con bé đến bây giờ cũng chưa hề nói chuyện đàng hoàng.”

Lâm Kiến Đông thấp mày, vẫn không nói lời nào, Trần Xuân Hoa thì nói tiếp: “Sau đó con bé ly hôn, có phải là con về nhà nói hay không, nói đến nhà giàu có lại ít người như nhà họ Giang mà con bé đều không muốn sống cùng, sao lại nghĩ muốn sống ở nhà như nhà chúng ta? Con cũng biết con bé không để mắt đến nhà chúng ta, vậy bây giờ con đang làm gì hả?”

Lúc nói trong giọng có ưu tư: “Lâm A Tam, con bị ma quỷ ám cho váng đầu rồi! Sớm biết con sẽ u mê như vậy, lúc trước không nên để con và con bé gần gũi như vậy! Mẹ tưởng là con xem con bé như em gái vậy nên mẹ cũng xem con bé như con gái!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-342.html.]

Lâm Kiến Đông ngồi bất động, trên mặt cũng không có thay đổi cảm xúc nào, vẫn rất bình tĩnh.

Trần Xuân Hoa nói thì bắt đầu khịt mũi: “Con bốc đồng không suy nghĩ như vậy, xem chuyện lớn như công việc thành trò đùa, làm không tốt ngược lại là con xui xẻo con có hiểu không? Đến lúc đó nếu việc làm ăn thêu thùa sinh này làm không làm được, chính là con muốn gì thì cũng không có, lớn tuổi như vậy rồi, đến cả vợ cũng không cưới được, con cứ độc thân cả đời như vậy sao!”

Để Trần Xuân Hoa nói xong, Lâm Kiến Đông không im lặng nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Hoa đáp: “Mẹ, con không có bốc đồng, cũng không có váng đầu, con vẫn luôn tỉnh táo, tất cả mọi chuyện con đều nghĩ vô cùng rõ ràng. Công việc trường học phân cho con là đến cục xây dựng làm cán sự, dựa vào bối cảnh gia đình chúng ta như vậy, con chịu đựng ở đó cả đợi, có thể có tiền đồ lớn bao nhiêu chứ? Có thể vì nhà nước, vì nhân dân làm được bao nhiêu việc chứ? Cả một đời liếc mắt một cái liền thấy kết cục.”

Trần Xuân Hoa lại khịt khịt mũi: “Cục xây dựng trên trấn còn chưa tốt?”

Lâm Kiến Đông nhẹ nhàng hít một hơi, nghiêm túc đáp: “Là con cảm thấy không quá hứng thú, muốn làm chút chuyện mang tính thử thách hơn nữa lại có ý nghĩa.

Con người bất quá chỉ sống một đời, nhất định phải có công việc ổn định, vợ con ngồi bên giường đặt lò sưởi sao?”

Trần Xuân Hoa vẫn là nói: “Không phải như vậy sao?”

Người sống một đời, cũng không phải là vì chút chuyện này sao?

Lâm Kiến Đông thấp mày cười một cái, lại quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Hoa, chân thành nói: “Nhưng con cảm thấy không phải.”

Nếu như không có cơ hội như vậy, anh không có lựa chọn như vậy, vậy có khả năng anh liền liền trở lại trấn, thành thật làm ở cục xây dựng cả đời, cưới vợ sinh con, đơn giản sống nửa đời còn lại.

Hiện tại đã có cơ hội như vậy, anh không muốn trải qua cuộc đời nhìn một cái là tới phần cuối như vậy.

Có một chuyện để cho người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy, sao lại không làm?

Về chuyện tình cảm, trước mắt anh không nghĩ nhiều, bởi vì đây không phải chuyện nghĩ liền có thể hiểu rõ, nghĩ liền có thể nghĩ ra kết quả.

Loading...