Cha Lâm và Trần Xuân Hoa không hiểu Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông hiểu cha Lâm và Trần Xuân Hoa, cho nên cũng biết không có cách nào dựa vào mấy câu để thay đổi suy nghĩ và tư tưởng của bọn họ. Chỉ cần có một ngày, kết quả bày ở trước mắt mới có thể biết ai đúng ai sai.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, cha Lâm và Trần Xuân Hoa cũng không tranh luận lại chuyện này. Chỉ xem như không có chuyện này, cả nhà cùng nhau náo nhiệt đón giao thừa, qua tết xuân.
Mà ván đã đóng thuyền, Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quân và Lâm Kiến Bình càng không quan tâm nhiều đến chuyện này. Trong lòng ba anh em họ, Lâm Kiến Đông là người cách nhìn, có kiến thức, có chủ kiến nhất, chuyện anh quyết định, bình thường mà nói sẽ không có lỗi.
Lâm Kiến Đông ở nhà đón hết tết, dựa theo thời gian đã tính mà về thành, trở về phải chuẩn bị chuyện cửa hàng thứ nhất khai trương. Nhìn giống như chỉ là mở một doanh nghiệp, nhưng phía sau có rất nhiều chuyện phải làm.
Không biết trước mắt cha Lâm và Trần Xuân Hoa có thái độ như thế nào, trước khi chuẩn bị về thành, Lâm Kiến Đông vẫn là đi tìm bọn họ. Cho dù bọn họ vẫn không ủng hộ anh, anh cũng muốn để trong lòng bọn họ dễ chịu một chút.
Nhưng đến trước mặt cha Lâm và Trần Xuân Hoa, còn chưa thốt ra được hai câu, Trần Xuân Hoa đưa một phong thư ra, trực tiếp nhét vào tay Lâm Kiến Đông, nói: “Hai năm nay mẹ và cha con trồng trọt tích lũy được chút tiền, con cầm lấy mà xài.”
Lâm Kiến Đông vội đưa trở lại: “Con không cần tiền.”
Trần Xuân Hoa cứng rắn nói: “Sao lại không cần? Đừng cho là chúng ta cái gì cũng không hiểu, các con làm chuyện này, vẫn đang bỏ tiền vào đấy, làm gì cũng cần tiền. Con bây giờ không có công việc, một phân tiền không kiếm được, làm sao sinh sống?”
Lâm Kiến Đông trực tiếp nhét phong thư vào túi Trần Xuân Hoa: “Tiền sinh hoạt vẫn có, hai năm nay chính con vẫn luôn bày quầy bán hàng ở trường, sao có thể một chút tiền cũng không mang theo người?”
Trần Xuân Hoa vẫn nhét tiền cho anh: “Con cũng đừng tỏ vẻ với chúng ta.”
Lâm Kiến Đông đưa tay nắm cổ tay của anh, không cho bà ấy động đậy: “Thật sự không tỏ vẻ, trong thành có chỗ ở cũng có chỗ ăn cơm, cha mẹ thật sự không cần lo lắng. Chỉ cần hai người không tức giận, con cũng không có vấn đề gì.”
Trần Xuân Hoa nhìn mắt anh, lại hỏi một lần: “Thật sự có tiền sao?”
Lâm Kiến Đông gật đầu: “Tuyệt đối không đói chết.”
Một lát sau, Trần Xuân Hoa thả lỏng sức lực trên cổ tay, không nhét tiền vào tay anh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-343.html.]
Bà ấy đứng trước mặt Lâm Kiến Đông hít sâu một hơi, nhìn Lâm Kiến Đông lại nói: “Kiến thức của chúng ta hạn hẹp, chúng ta thật sự không hiểu nhưng vẫn ủng hộ con. Chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, làm cho tốt, nói được thì phải làm được, để thợ thêu Mộc Hồ chúng ta đều trở nên giàu.”
Nghe xong lời này, Lâm Kiến Đông thấp mày nhìn Trần Xuân Hoa, đáy mắt bỗng sáng lên. Anh bất giác nở nụ cười, sau đó đưa tay ôm Trần Xuân Hoa vào trong ngực, hít sâu một hơi, nói với bà ấy: “Cảm ơn mẹ.”
Ôm xong anh lại muốn đi ôm cha Lâm, kết quả cha Lâm đẩy anh ra, vô cùng ghét bỏ nói: “Sến súa quá.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông nhịn không được cười ra tiếng, bèn không ôm lấy cha Lâm.
Cha Lâm đứng ở bên cạnh một mực không nói gì, lúc này mới mở miệng hỏi một câu: “Cái cửa hàng này của các con khi nào khai trương? Đến lúc đó một nhà chúng ta cùng đi, nhiều người thêm náo nhiệt cho các con.”
Lâm Kiến Đông nghĩ một hồi đáp: “Mười lăm tháng giêng, vừa vặn còn mười ngày.”
Cha Lâm lại hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”
Lâm Kiến Đông vội vàng xoay người tìm giấy và bút, viết kỹ càng ra làm sao ngồi xe đến Tô Thành, đến Tô Thành rồi ngồi xe buýt nào đến cửa hàng, viết xong nói với cha Lâm và Trần Xuân Hoa: “Để anh cả, anh hai dẫn hai người.”
Cha Lâm nhìn địa chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng: “Biết rồi, tự cha cũng có thể tìm tới.”
Bầu không khí dần thoải mái, lúc này Trần Xuân Hoa lại muốn nói chuyện khác, liền nhìn Lâm Kiến Đông lại nói một câu: “Trưởng thành rồi, cánh trở nên cứng, chuyện khác không quản được, chuyện con và A Hương, tám phần là chúng ta càng không quản được, vậy thì tặng con bốn chữ —— Tự giải quyết cho tốt.”
Lâm Kiến Đông lại bật cười: “Đây là năm chữ.”
Trần Xuân Hoa liền đưa tay đ.ấ.m anh: “Với mẹ con mà cũng tỉa tót câu chữ!”
Lâm Kiến Đông bị Trần Xuân Hoa đ.ấ.m mà cười, sau khi Trần Xuân Hoa vừa lòng, vẫn là mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Vậy trước hết con đi làm việc chuẩn bị chuyện khai trương hai người ở nhà tự chăm sóc mình thật tốt, chờ sau này con có tiền đồ sẽ để hai người hưởng phúc.”
Trần Xuân Hoa lại lườm anh một cái: “Có tiền đồ trước rồi nói sau!”