Tháng Giêng chẳng có việc đồng áng gì phải bận rộn cả, mọi người đều nhàn rỗi ngồi ở nhà cắn hạt dưa tám chuyện. Gần đây Trần Xuân Hoa không hay ra ngoài nữa, bởi vì vừa đi ra ngoài sẽ bị người ta đuổi theo hỏi, A Tam nhà bà ấy được phân đến đơn vị nào làm việc.
Người ở quê thường thích hỏi thăm chuyện nhà cửa nhà người ta, so sánh với quá khư, con nhà ai có tương lai, con nhà ai lấy được chồng tốt, vợ tốt, hay đã làm chuyện gì lớn.
Bây giờ Lâm Kiến Đông đã tốt nghiệp nhưng chưa có việc làm, Trần Xuân Hoa ra ngoài cũng chẳng biết nói làm sao. Người ta có hỏi thì bà ấy cũng không thể không nói, nói rồi lại sợ người ta nói xấu sau lưng mình, vậy thì cứ tránh mặt người ta đi.
Đương nhiên họ cũng không có gì tức giận hay bất bình nào, khi đã nói muốn giúp đỡ con em mình, thì phải giúp đỡ từ tâm lý đến hành động, chứ không phải nói ra miệng rồi thôi. Chuyện đáp trả mấy lời đàm tiếu ấy đều không thành vấn đề.
Bây giờ trong lòng họ chỉ muốn, với danh tiếng và sức ảnh hưởng lớn của Ninh Hương, từ đó cũng rộng đường cho cô đi. Bắt tay với mấy vị lãnh đạo lớn ở tòa soạn thì việc này sao có thể không thành được.
Ngẫm lại thì là do A Tam nhà họ tốt số, được Ninh Hương coi trọng dắt đi cùng, hơn nữa còn có thể nhặt được một món hời lớn. Sau này nếu làm lớn được thì có thể phát triển Hương trấn, đây là thành tựu lớn, có thể so sánh với nhân viên văn phòng ở cục Kiến Thiết của trấn trên sao?
Làm chuyện lớn sao có thể gấp được, cũng không thể thiếu kiên nhẫn được, phải cho tụi nhỏ thời gian chứ.
***
Cứ vậy trôi qua mười ngày đến ngày khai trương cửa hàng đầu tiên của lầu Ninh Hương.
Chuyện Lâm Kiến Đông người nhà họ Lâm không nói gì nhiều, nên theo lẽ tự nhiên chuyện khai trương cửa hàng người nhà họ Lâm cũng không nói cho ai biết.
Bởi vì trừ nhà bọn họ, những người khác trong thôn cũng biết chuyện Ninh Hương khai trương cửa hàng.
Không biết thì dĩ nhiên sẽ tốt hơn, miễn cho người nhà họ Ninh biết, lại bực bội không để yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-344.html.]
Cả nhà họ Ninh toàn những người chẳng có tương lai sáng sủa gì mà còn chẳng nói lí lẽ, có đôi khi thậm chí còn mặc kệ.
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã chuẩn bị cho chuyện này một năm rồi, tất cả số tiền họ có trong tay đều đập hết vào nơi này, còn mượn thêm anh cả anh hai và em tư không ít tiền. Ở thời khắc mấu chốt này nhất định không được để mấy người nhà họ Ninh nhảy ra cản trở được.
Không thể trông cậy vào việc bọn họ có thể giúp đỡ mấy đứa nhỏ làm việc được, nhưng nhất định không được để cho bọn họ phá hỏng.
Có điều với mấy người nhà họ mà nói nghĩ đến chuyện quậy phá trong nội thành thì sợ là làm gì có bản lĩnh đấy, A Tam nhà họ phất tay một cái là giải quyết xong xuôi. Nhưng chung quy lại nhiều một chuyện thì vẫn không bằng bớt một chuyện, tránh được cái phiền phức của bọn họ là tốt nhất.
Đến sáng sớm ngày Tết Nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, cả nhà họ Lâm đều dậy từ sớm, anh cả anh hai và thằng tư đều nghỉ làm một ngày, cả nhà họ đi xe vào Tô Thành, đến lầu Ninh Hương góp sức.
Trước khi đi còn hỏi thăm mua thêm một ít lẵng hoa và quà cáp, vì để không làm mất mặt con trai nhà mình nên họ cũng mua thứ gì đó quý giá một chút. Khi cả nhà đến nơi, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Ngày khai trương của lầu Ninh Hương cũng thật là phô trương. Từ thị trưởng, đến trưởng trấn, đến cả trạm trưởng Trần của trạm đặt thuê đều đến đây cả, Châu Văn Khiết của sở nghiên cứu thêu và đại sư Lý Tô Phân cũng tới, còn có những người khác nữa, đều là những người tai to mặt lớn.
Đây cũng là lần đầu tiên người nhà họ Lâm gặp được nhiều người có chức vị lớn như vậy, cuối cùng họ cũng biết được tầm quan trọng của mở rộng mối quan hệ, coi như là tận mắt chứng kiến được sức ảnh hưởng của Ninh Hương lớn đến bao nhiêu. Trước đây chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, còn giờ thì tất cả đã bày ra trước mắt.
Sau ngày hôm nay, thế giới quan của họ đều sẽ đổi mới hoàn toàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người nhà họ Lâm vốn dĩ muốn về sớm một chút, nhưng Ninh Hương lại không để bọn họ đi, dứt khoát giữ họ lại ăn cơm tối. Cơm tối được đặt ở khách sạn Tô Hương, khách sạn lớn nhất ở Tô Thành, quản lý chỗ đó cũng biết Ninh Hương.
Bọn họ ăn cơm ở một đại sảnh tương đối lớn, có mấy vị lãnh đạo cũng đến đây ăn cơm, ngồi khác bàn với bọn họ. Dù không ngồi chung một bàn nhưng người nhà họ Lâm vẫn rất căng thẳng, đến cầm đũa lên cũng không dám cầm.
Mà quay sang nhìn A Tam nhà họ và Ninh Hương, hai người họ thật sự trông rất hào phóng thoải mái.
Trần Xuân Hoa liếc mắt nhìn một hồi rồi nhỏ giọng nói với cha Lâm ngồi bên cạnh: “Bây giờ em tin rồi, nếu vụ làm ăn này mà không làm được nữa thì cũng chẳng làm được vụ nào khác đâu. A Tam của chúng ta gặp may rồi.”