Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 345

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:17:55
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, trong một phần vạn, vụ làm ăn này thất bạo thì trong khoảng thời gian này quen biết không biết bao nhiêu người, mở rộng mối quan hệ, thật sự có làm nhân viên ở trấn trên cả đời cũng không gặp được, quen được những người này đâu.

Cha Lâm hắng giọng rồi cũng nhỏ giọng nói: “Có tương lai hơn làm nhân viên văn phòng ở trấn trên...”

Hơn nữa làm nhân viên văn phòng ở trấn trên cũng không thể làm cho bọn họ mở mang kiến thức như ngày hôm nay được. Làm nông cả đời thật sự là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có thể ăn chung một sảnh với nhiều nhân vật như vậy ở nơi như thế này.

Hơn nữa ăn cơm xong còn phải ở lại thêm chút nữa.

Đây chính là khách sạn lớn nhất của Tô Thành, ngay cả những người dân bình thường cũng không hề có dư tiền để đến nơi này. Căn phòng này rất tốt, nhìn y như cung điện trong sách vở, giường đệm êm ái.

Trần Xuân Hoa ngồi trên giường nhẹ nhàng sờ vài cái, nháy mắt mấy cái nhìn cha Lâm nói: “Trên đời này lại có thể có loại giường này sao, hôm nay em như đang mơ vậy, có phải nó được nhồi bằng bông không?”

Cha Lâm cũng ngồi xuống sờ sờ mấy cái, ông ấy cảm nhận một lát rồi nói: “Anh cảm thấy giống lò xo.”

Trần Xuân Hoa nhìn ông ấy: “Lò xo? Vậy có bao nhiêu lò xo thế?”

Vì vậy hai vợ chồng họ ngồi nghiên cứu cái giường này cả buổi tối.

Những người nhà họ Lâm khác đều ở trong những căn phòng khác nhau, nhà nào có trẻ con thì ở phòng tiêu chuẩn, nhà nào không có con thì ở phòng có giường lớn, họ cũng ở trong phòng nghiên cứu cả đêm, thật sự là thấy cái gì cũng đều rất mới lạ, nên chẳng thể nào ngủ được.

Hiện tại Dương Tuệ đang mang thai nên khi lên giường nằm có thói quen ôm bụng, cô ấy quay qua nói chuyện với chồng mình là Lâm Kiến Bình rằng: “Bản lĩnh của chị Ninh Hương lớn thật, em như được mở mang tầm mắt vậy.”

Lâm Kiến Bình thở dài một cách cường điệu hóa: “Sao anh không tốt số như vậy nhỉ, lẽ nào anh không đẹp trai bằng anh ba sao?”

Dương Tuệ biết anh đang đùa, cô ấy cười liếc mắt nhìn anh, đưa chân lên đạp cậu một cái cười nói: “Đó là vì anh ba là người có tài, nếu không sao chị Ninh Hương chỉ dắt một mình anh ấy đi làm được?”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-345.html.]

Lâm Kiến Bình gật đầu: “Đúng là anh ba của anh cũng là người có tài.”

Nói rồi cậu bắt đầu kể cho Dương Tuệ nghe, năm đó Lâm Kiến Đông làm đội trưởng ở nông thôn, năm nào đội lương thực của bọn họ cũng đều nhiều hơn những đội khác, dẫn đến sự việc là các đội xã viên khác đều đỏ mắt mong chờ, ai cũng muốn để Lâm Kiến Đông làm đội trưởng.

Sau lại thi lên đại học, học tập thêm bao nhiêu kiến thức ở trường rồi về nhà dắt ba anh em họ đi làm ăn buôn bán, gần như là trong một đêm đã giúp gia đình họ thoát khỏi cảnh nghèo túng. Những khía cạnh khác thì cậu không rõ nhưng việc Lâm Kiến Đông là người biết dẫn dắt người khác làm việc thì cậu rất rõ ràng.

Mà khả năng giải quyết mọi vấn đề lớn nhỏ một cách bình tĩnh, khả năng đối phó với mọi loại người trong mọi loại tình huống thật sự rất đỉnh. Năng lực giải quyết vấn đề, lãnh đạo người khác như thế này thì không phải ai cũng có được.

Tổng kết lại là: thận trọng, chu đáo và thông minh.

Khoe khoang anh ba của mình hết một lượt xong Lâm Kiến Bình vừa cười vừa nói: “Vì vậy chị Ninh Hương được gọi là người có đôi mắt tinh tường là vì chị ấy thấy được ưu điểm lớn nhất của anh ba, còn để anh ấy sử dụng nó nữa.”

Dù gì Dương Tuệ cũng rất sùng bái Ninh Hương, cô ấy nói: “Vẫn là vì chị Ninh Hương có tài.”

Nhắc đến điều này lại nhớ đến thứ khác, cô ấy hỏi Lâm Kiến Bình: “Anh nói xem chị Ninh Hương có thích anh ba không?”

Lâm Kiến Bình suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng khó nói, theo anh thấy, bây giờ họ cùng nhau phát triển cái hàng thêu này, nguyên nhân lớn hơn nữa là họ cần nhau. Chị Ninh Hương cần một người giúp chị ấy quản lý công việc, giao việc này cho anh ba thì hoàn toàn đã sử dụng được tài năng của anh ấy. Anh cảm thấy trong lòng anh ba có chị Ninh Hương, nhưng chị Ninh Hương có ý gì với anh ấy không thì anh không biết.”

Dương Tuệ ôm bụng thở dài: “Trước đây chị Ninh Hương từng trải qua sự đau khổ của hôn nhân, dù sau này chị ấy muốn sống với ai thì mong là người đó thật lòng thật dạ đối tốt với chị ấy.”

Lâm Kiến Bình đặt tay mình lên bàn tay Dương Tuệ: “Chắc chắn là vậy.”

***

Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người xong, Ninh Hương và Vương Lệ Trân cũng đi nghỉ ngơi.

Các hoạt động khai trương của lầu Ninh Hương hôm nay diễn ra rất thành công, trên cả con đường chỉ có mình cửa hàng của cô ấy, hơn nữa sau đó còn bán ra được không ít sản phẩm thêu, nên cô vô cùng hài lòng.

Loading...