Đương nhiên khách hàng mục tiêu của cửa hàng của cô vẫn là những khách hàng tầm trung và cao cấp, dù cũng có bán những vật dụng hàng ngày với giá cả vừa phải nhưng lại không nhiều, nên cửa hàng của cô không thể mở ở nơi nhỏ hơn được, chỉ có thể từ từ phát triển rồi mở thêm các cửa hàng ở thành phố, hình thành nhãn hiệu.
Đã là những sản phẩm liên quan đến thủ công mỹ nghệ thì đều không hề rẻ. Nếu có thể phát triển cái nhãn hiệu này đến cùng và nó thật sự hấp dẫn thì vẫn có thể thu hút được những người yêu thích thêu thùa chịu chi một số tiền như vậy.
Thứ đáng sợ nhất là cổ phục sườn xám hoặc là khăn tơ tằm, đều sử dụng loại vải tơ tằm, hơn nữa với tay nghề thêu hoa văn của thợ thêu thì tất cả đều có giá không thấp.
Đương nhiên giả cả các mặt hàng thêu của lầu Ninh Hương cũng dựa trên giá cả thị trường hiện nay.
Từ lúc Ninh Hương còn buôn bán nhỏ lẻ đã tính toán cả rồi, muốn hình thành thương hiệu thì phải có sản phẩm chủ lực.
Không thể vì kiếm tiền mà hy sinh chất lượng lấy số lượng tiêu thụ của sản phẩm thêu được.
Nếu làm như vậy thì sẽ làm hỏng danh tiếng của cô và thợ thêu của trấn Mộc Hồ, tất cả đều sẽ bể nát, thậm chí có thể hủy hoại luôn nghề thêu mà tổ tiên đã truyền lại, vậy thì cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Dù sau này sản phẩm thêu được biết đến nhiều trong xã hội và thị trường thì cô cũng phải có trách nhiệm cho người khác biết rằng, nghề thêu của Trung Quốc rất cao cấp, là một ngón nghề thủ công mỹ nghệ mà người Trung Quốc tự hào.
Bời vì có uống chút rượu nên gương mặt Ninh Hương hồng hồng, cô tựa vào đầu giường suy nghĩ về tương lai, cô nói hết lại cho Vương Lệ Trân nghe, rồi hỏi bà ấy: “Bà ơi, bà nghĩ con có thành công được không?”
Vương Lệ Trân cười nói không chút suy nghĩ: “Chắc chắn sẽ thành công.”
Ninh Hương cũng cười, nói chuyện khi đã ngà ngà say có hơi trẻ con: “Bà chờ con nhé, cuộc đời này, con muốn đưa bà bay ra nước ngoài, chúng ta đi ngắm nhìn thế giới ngoài kia. Mang theo cả sản phẩm thêu của chúng ta ra nước ngoài, ra toàn thế giới!”
Vương Lệ Trân bị cô chọc cười, cười tới mức không dừng lại được.
Ninh Hương quay lại nhìn bà ấy, hình như cô hơi choáng váng: “Có phải con co ba hoa quá không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-346.html.]
Vương Lệ Trân nhịn cười nói: “Đâu có, một chút cũng không, ngay cả lãnh đạo có quyền phát biểu trước quốc gia cũng thấy được thì còn có chuyện gì là không thể nghĩ tới? Phải dám nghĩ dám làm chứ, gan con người càng lớn thì càng đạt được nhiều thành công!”
Ninh Hương bật cười: “Con có cảm giác là mình uống hơi say rồi.”
Cảm giác bay lên không tệ chút nào, giống như nằm trên mây, khắp nơi đều là hương thơm mềm mại. Nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cảnh trong giấc mơ cũng như thế, bay lượn giữa trời xanh mây trắng, tự do tự tại không trói buộc.
Ngày hôm sau, những người khác đều dậy từ rất sớm, người có việc thì đi làm, người không có thì về nhà. Ninh Hương ngủ đến khi mặt trời lên cao ba thước, thức dậy cầm đồng hồ lên nhìn thì đã đã hơn mười giờ.
Cô vội vàng đứng dậy đi đánh răng rửa mặt thì Vương Lệ Trân đúng lúc từ bên ngoài mở cửa bước vào. Ninh Hương ngó đầu nhìn thấy bà ấy vào phòng liền hỏi: “Bà ơi, sao bà không gọi cho cháu? Còn những người khác đâu rồi?”
Vương Lệ Trân chậm rãi bước vào, cười đáp: “Đừng lo lắng, những người khác đều đã bị Kiến Đông đuổi đi rồi. Huyện Trưởng, Quận trưởng, còn có gia đình Kiến Đông đều đã rời đi từ sáng sớm.”
Nghe được lời này Ninh Hương thở phào một hơi, đưa tay lên vuốt tóc ra sau. Tối hôm qua cô uống không ít rượu, bây giờ tỉnh lại vẫn còn hơi choáng váng, phút chốc tỉnh táo lại nhìn Vương Lệ Trân hỏi: “Lâm Kiến Đông đâu?”
Vương Lệ Trân đi tới ngồi xuống bên bàn nhỏ, “Cậu ấy sáng sớm đã ra cửa hàng rồi. “
Mọi chuyện đều ổn, thực sự không có gì phải lo lắng, vẻ mặt có chút căng thẳng của Ninh Hương vì ngủ đến mơ màng phút chốc thả lỏng, cô ngồi xuống bên giường nói, “Lâu rồi không ngủ như c.h.ế.t như thế này rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân vẫn cười, “Ngày nào cũng bận rộn không ngừng, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon thấy cháu ngủ say quá nên bà không kêu cháu dậy. Mau rửa mặt rồi qua ăn sáng đi, ta đây là sáng sớm bà đi nhà ăn ăn cơm, cố ý mang theo một về cho cháu. Vừa rồi bà ra ngoài đi dạo một vòng, nhà hàng này rất là đẹp đấy … ... “
Ninh Hương nghe Vương Lệ Trân nói về cảnh đẹp trong nhà hàng, còn cô thì đứng dậy đi rửa mặt. Sau khi tắm rửa, thay quần áo, buộc tóc lại, cô ngồi xuống bàn vừa ăn vừa trò chuyện với Vương Lệ Trân về nhà hàng này.
Nhà hàng không phải nhà, ăn sáng xong đương nhiên cũng không ở lại nữa, Ninh Hương dẫn Vương Lệ Trân ngồi xe về nha. Về đến nhà cũng đã gần trưa, hai người vo gạo rửa rau rồi bắt đầu tán gẫu chuẩn bị bữa trưa.