Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 350

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:07
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng đầu xuân chiếu vào ngưỡng cửa, buổi chiều đường phố rất yên tĩnh, trong cửa hàng Ninh Hương Các, chỉ có âm thanh kim chỉ cọ xát vải và âm thanh nhỏ nhẹ của đầu bút rơi trên giấy hòa vào lẫn nhau khiến người ta cảm thấy an tĩnh.

Sau buổi trưa nắng, đến chiều có hai vị khách mặc quần áo bình thường đến cửa hàng.

Lâm Kiến Đông đứng dậy đón khách, không nhìn người dựa vào quần áo mà giới thiệu với họ về sản phẩm thêu của Mộc Hồ, còn có thợ thêu của Mộc Hồ. Khi cho mọi người xem các sản phẩm thêu, anh còn có thể nói một vài câu về phương pháp và kỹ năng thêu thùa.

Sau khi hai người vào cửa đều không nói lời nào, Lâm Kiến Đông liền đi theo giới thiệu bọn họ một hồi, sau đó để cho bọn họ tự mình xem. Sau khi xem tranh thêu trong cửa hàng, họ lại đến bên cạnh Ninh Hương xem cách thêu thùa.

Vừa nhìn vừa nói nhỏ: “Đúng là một tác phẩm tinh xảo, thảo nào mà nó đắt như vậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Xem xong lại vào phòng thêu, trong đó có một người khách đưa tay cầm lên một tấm vải hình tròn.

Lâm Kiến Bình thấy người này có vẻ thích thú với tấm vải này, nên đúng lúc một câu: “Đây là bức tranh thêu hai mặt do các thợ thêu Mộc Hồ của chúng tôi thêu, là bức thêu tinh xảo ở cửa hàng chúng tôi.

“Nghe nói là tranh thêu hai mặt, khách cầm tấm thêu hai mặt đáp: “Ồ, là hai mặt à?”

Lâm Kiến Đông gật đầu, “Đúng vậy.”

Người khách lật tấm thêu lại, nhìn bên còn lại rồi nói: “Ồ, bên này cũng là một con mèo, tôi cứ tưởng là chó chứ. Nhưng trông thật kinh ngạc, làm sao mà thêu được vậy? Thật là khéo tay … ... “

Mà khi cô ấy nói điều này, Ninh Hương ngồi bên cạnh khung thêu sững sờ trong giây lát. Ninh Hương cầm kim thêu ngẩng đầu nhìn về phía vị khách vẫn đang nói chuyện, cầm hai mặt thêu, hồi lâu cũng không có cúi đầu thêu.

Đúng rồi! Não cô đúng là hỏng mà, sao có thể quên chuyện này được cơ chứ!

Thêu hai mặt, còn có thể thêu hai mặt màu khác nhau, hai mặt hình dáng khác nhau, thậm chí cả phương pháp thêu hai mặt cũng có thể khác nhau!

Hai vị khách này rõ ràng là vào xem cho vui, xem xong cũng không mua mà đi về luôn. Mà Ninh Hương thì lại sững sờ một lúc, đợi Lâm Kiến Đông tiễn người quay lại, cô đột nhiên nhìn Lâm Kiến Đông và nói: “Em có rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-350.html.]

Lâm Kiến Đông bị cô nói cho sửng sốt, “Hả?”

Ninh Hương nhìn anh cười một cái, “Em có một ý tưởng.”

***

Sau khi có ý tưởng, Ninh Hương mỗi tối khi về nhà không còn nhàn rỗi nữa. Cô sẽ ở trên tầng một mình, nghiên cứu thử nghiệm các bản thảo vải thêu và chỉ lụa để xem cách thêu hai mặt khác màu như thế nào.

Cô dự định sẽ nghiên cứu về hai mặt khác màu trước, sau đó là hai mặt khác hình và cuối cùng là hai mặt có phương pháp thêu khác nhau, đến khi đã tìm ra cách riêng của mình, cô có thể kết hợp ba thứ này để tạo thành bức tranh thêu hai mặt hoàn toàn khác nhau.

Hiện tại, ở Viện Nghiên cứu Thêu thùa có thêu hai mặt khác màu, nhưng Ninh Hương không chỉ đại diện cho một cá nhân, cô là đại diện của cả Ninh Hương Các, cô muốn sử dụng những kỹ thuật thêu mới này để kiếm tiền, nên lấy không kỹ thuật cao cấp của người ta cũng không hay.

Có liên quan đến lợi ích kinh doanh thì nó không thuần túy như vậy nữa. Vì vậy, Ninh Hương cũng không làm phiền Châu Văn Khiết vì chuyện này, với những kỹ thuật thêu cô đang nắm giữ thì đủ để cô nghiên cứu ra bất kỳ khả năng mới nào.

Trong tương lai, cô còn phải nghiên cứu và đổi mới nhiều hơn, vậy thì cô bắt đầu với nghiên cứu về thêu hai mặt khác màu là được.

Những người khác nhau sẽ nghiên cứu ra các kỹ thuật mới khác nhau. Ngay cả khi những người khác nhau có cùng kỹ thuật, các tác phẩm được tạo ra cũng sẽ rất khác nhau. Bây giờ cô muốn làm một bức tranh thêu hai mặt khác màu độc đáo thuộc về Ninh Hương mình.

Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân thấy cô bận rộn nên cũng không làm phiền cô, nhưng vẫn sẽ nói với cô khi ăn cơm hoặc ngồi trò chuyện rằng cô phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, đừng quá tiêu hao sức khỏe.

Ninh Hương có cân nhắc trong lòng, chỉ gật đầu đồng ý.

Thời gian dần trôi qua, sau tiết Thanh minh đổ mưa, ăn bánh chưng tết Đoan Ngọ xong, mùa hè đến với tiếng ve, cũng được thay bằng mùa thu trong tiếng ve. Tết trung thu ăn bánh trung, mọi nhà đều ngắm trăng thưởng hoa đón tết.

Sau khi cửa hàng đi vào hoạt động, Lâm Kiến Đông bắt đầu đi ra ngoài như những người buôn bán đồ thêu khác để tìm hiểu hoàn cảnh thị trường của các thành phố lớn, tìm thêm các con đường tiêu thụ và chuẩn bị cho việc mở rộng cửa hàng trong tương lai.

Gần thì đi Thần Hải, xa thì đi Canton, phía bắc thì đến Bình thành, trong tỉnh thì đến Lăng thành, và cuối cùng là Cảng thành. Mỗi ngày đều chạy khắp nơi bôn ba vất vả, ăn ở cũng tùy tiện, phần lớn thời gian đều dành trên đường.

Loading...