Lâm Kiến Đông nghe ra được, Ninh Hương đã bỏ ra hơn nửa năm nay để hiểu rõ phương pháp thêu của màu sắc, hình dáng, và thậm chí là thêu ba chiều. Loại thêu thùa này đòi hỏi trình độ tay nghề phải cao hơn trình độ thêu hai mặt thông thường rất nhiều, nhưng nếu như hiểu rõ được phương pháp thêu này, thì làm ra sản phẩm chỉ là vấn đề về thời gian và công sức.
Vương Lệ Trân ngồi ở bên cạnh vẫn không lên tiếng mà chỉ nghe hai người bọn họ tán gẫu. Bà ấy lớn tuổi, có rất nhiều chuyện đầu óc không theo kịp, cũng sẽ không mù quáng nhúng tay vào. Chờ hai người bọn họ nói chuyện xong, bà ấy mới hỏi Lâm Kiến Đông: “Cháu ăn cơm chưa?”
Ninh Hương và Vương Lệ Trân đã ăn tối xong, Lâm Kiến Đông xem thời gian cũng đoán ra được bọn họ đã ăn rồi, vì thế anh nhìn về phía Vương Lệ Trân trả lời bà ấy: “Bà không cần phải để ý tới cháu, tý nữa cháu tùy tiện làm cái gì đó ăn sau.”
Vương Lệ Trân chống vào tay vịn ghế sô pha, bà ấy vừa đứng dậy đã muốn đi về phía nhà bếp, trong miệng còn nói: “Cháu mệt thành như vậy rồi, cứ ngồi đó là được.”
Lâm Kiến Đông ngồi trên ghế sô pha vừa muốn đứng dậy kéo Vương Lệ Trân lại, nhưng Ninh Hương đã đưa tay giữ bà ấy lại trước. Cô kéo bà ấy ngồi xuống chiếc ghế sô pha, nói: “Bà cũng nghỉ ngơi đi, để cháu đi nấu cho anh ấy bát mì.”
Nói xong cô lại quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông: “Anh mang đồ thêu của em lên trên lầu đi.”
Lâm Kiến Đông nhìn cô cười một tiếng, đứng dậy cẩn thận cầm lấy hai bức tranh thêu hai mặt, mang lên trên lầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc anh cất đồ thêu xong đi từ trên tầng xuống, Ninh Hương đang rửa rau cải xanh trong phòng bếp. Lâm Kiến Đông tiến vào nhà bếp, anh đứng bên cạnh Ninh Hương vén tay áo lên muốn tiếp nhận, trong miệng nói: “Đừng để tay bị tổn thương, để anh tự làm.”
Ninh Hương rửa rau cải xanh sạch sẽ xong bèn thả trong bát, trực tiếp tránh né không cho anh chạm vào: “Mấy ngày anh không ngủ rồi, vành mắt cũng sắp đen thành mắt gấu trúc rồi, anh ra trò chuyện với bà nghỉ ngơi một lát, em làm cho anh một bát mì đơn giản, khi nào làm xong em sẽ gọi anh.”
Lâm Kiến Đông nhìn cô như vậy thì không muốn tự mình làm nữa, nhưng anh cũng không đi ra ngoài với Vương Lệ Trân. Anh tránh ra một chút đứng sang bên cạnh, cách một khoảng cách nhỏ, Lâm Kiến Đông cứ như vậy nhìn Ninh Hương bận rộn trong phòng bếp, mí mắt anh mệt lử, nhưng trong đáy mắt lại xuất hiện ý cười.
Vương Lệ Trân ngồi trên ghế sô pha đan áo len, cũng không tới phòng bếp tham gia náo nhiệt với bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-352.html.]
Ninh Hương nấu cho Lâm Kiến Đông một bát mì lớn, bên trong ngoại trừ cải xanh còn có thịt vụn.
Lâm Kiến Đông tự đi lấy đũa rồi đến bên bàn ăn ngồi xuống cùng Ninh Hương.
Anh cầm đũa ăn mì, Ninh Hương ngồi đối diện nói chuyện với anh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi tham gia bán hàng gì đó, vậy chúng ta sẽ cần phải chuẩn bị rất nhiều việc, đúng không?”
Lâm Kiến Đông ăn xong mấy miếng, trả lời cô: “Đúng vậy, chúng ta cần phải đi dựng gian hàng trước. Bởi vì là đây là hội chợ triển lãm bán hàng mỹ nghệ cao cấp nên quy định và đầu vào đều cao, vì vậy chúng ta không thể làm gian hàng quá khó coi. Còn phải chuẩn bị sản phẩm thêu và vận chuyển chúng qua trước thời hạn.”
Ninh Hương lại dựa theo lời nói của anh suy nghĩ một chút: “Vậy thời gian này sẽ phải chạy bận rộn đây.”
Lâm Kiến Đông cười một tiếng, giọng nói của anh nhẹ nhàng: “Những chuyện này em không cần phải lo lắng, an tâm làm tốt việc thêu thùa là được rồi. Thêu ba chiều em muốn làm về cái gì? Có cần anh vẽ tranh phác thảo ra cho em không?”
Ninh Hương hơi mím môi lại, cô chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Thêu rồng Trung Quốc thì thế nào? Một con rồng cưỡi mây đạp gió tiên khí hiên ngang, một mặt làm Kim Long, một mặt làm Ngân Long, Kim Long dùng sợi vàng để thêu, còn Ngân Long dùng sợi bạc thêu.”
Lâm Kiến Đông tưởng tượng một lúc, gật đầu nói: “Anh cảm thấy rất tốt.”
Một bức tác phẩm làm được như vậy, cũng có thể nói là cực phẩm trong giới đồ thêu rồi. Đầu tiên là vật liệu dùng rất quý, sợi vàng và sợi bạc đều là vật liệu quý giá, lại có thêm kỹ thuật ba chiều, cộng với tay nghề của Ninh Hương, mọi phương diện đều có trình độ cao nhất.
Vừa ăn vừa tán gẫu về nội dung của bức tranh thêu ba chiều, Lâm Kiến Đông ăn cơm nước xong đã lập tức cầm giấy bút muốn vẽ ra tranh phác thảo, nhưng lại bị Ninh Hương ngăn cản. Cô đẩy anh trở về phòng, để anh ngủ bù đủ giấc rồi lại nói sau.
Sau khi đuổi Lâm Kiến Đông đi ngủ, Ninh Hương lại ngồi nói chuyện phiếm với Vương Lệ Trân đang ngồi trên ghế sô pha một lát. Ninh Hương nói với Vương Lệ Trân, cô dự định tìm người mua một tấm phiếu tivi, sau đó sẽ bớt chút thời gian đi tới cửa hàng mua một cái tivi.