Còn có hơn hai tháng nữa là ăn tết, cô nhớ tới giao thừa năm tám ba sẽ có đêm dạ hội liên hoan mừng năm mới đầu tiên. Mua một cái tivi đặt trong nhà, bình thường cũng có nhiều cách thức giải trí hơn, lúc Vương Lệ Trân ở nhà một mình cũng có thể xem chơi.
Cho tới khi thời gian không sai biệt lắm, hai người cũng tạm biệt nhau rồi quay trở về phòng đi ngủ.
Ngày hôm sau đến cửa hàng, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều cùng nhau suy nghĩ về tranh phác thảo của bức thêu ba chiều. Rồng tất nhiên phải là rồng của Trung Quốc, hình ảnh phải hiên ngang nhưng cũng phải có mới mẻ, cứ như vậy sửa tới sửa lui mấy ngày mới tạm định hình được.
Tranh phác thảo chế tác thành bản thảo xong, toàn bộ thời gian hàng ngày của Ninh Hương đều dùng để thêu bức tranh ba chiều này. Việc hội chợ triển lãm bán hàng không cần cô phải lo lắng bận tâm, tất cả đều đã có Lâm Kiến Đông xử lý, cô chỉ cần phụ trách thêu bức tranh này.
Mà tham gia hội chợ triển lãm bán hàng lần này, không phải lấy danh nghĩa cá nhân của cô, mà là dùng danh nghĩa của Ninh Hương Các để tham gia, vậy nên cô còn phải bớt thời gian đi chọn tác phẩm của các thợ thêu khác, chọn lựa xong đồng thời vận chuyển qua đó.
Cứ bận rộn như vậy, thời gian bốn, năm tháng đã bắt đầu cảm thấy không đủ, ngày tháng trôi qua cũng rất nhanh. Bận rộn suốt mấy tháng đến tận cuối năm, hai người mới dám thả lỏng thần kinh một chút, nghỉ ngơi một hơi ngắn ngủi.
Hai ngày trước giao thừa Lâm Kiến Đông từ nơi khác chạy về, anh ở lại Tô Thành một đêm với Ninh Hương và Vương Lệ Trân, nói về tình hình tiến triển của công việc. Sau đó trước giao thừa một ngày, anh lại ngồi xe về Mộc Hồ trải qua năm mới cùng người nhà.
Bởi vì quá bận nên một năm nay số lần Lâm Kiến Đông về nhà vô cùng ít ỏi, cũng là từ Trung thu lúc bé con của Lâm Kiến Bình và Dương Tuệ được đầy tháng, trong nhà bày tiệc rượu, Lâm Kiến Đông mang theo tiền lì xì về nhà thăm cháu gái nhỏ, thành viên mới trong gia đình.
Bây giờ trở lại nhà, cháu gái nhỏ nay đã lớn thêm một vòng rồi, con bé đã có thể ngồi dậy. Lúc nhìn thấy anh còn vẫy vẫy rất vui vẻ không hề nhút nhát, Lâm Kiến Đông bèn ôm lấy cháu bé trêu đùa một chút. Trong lồng n.g.ự.c vô cùng mềm mại, mà trong lòng lại anh càng mềm hơn.
Lâm Kiến Bình nhìn anh ôm đứa nhỏ như vậy, nói anh: “Em đã trì hoãn một năm nay rồi, vẫn còn dự định độc thân à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-353.html.]
Lâm Kiến Đông đối với việc này vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, anh vừa chơi đùa với cháu gái nhỏ vừa trả lời: “Mỗi ngày em đều bận rộn muốn c.h.ế.t rồi, còn bao nhiêu việc cần phải suy nghĩ, làm gì có lòng dạ nào nghĩ tới những chuyện này, chờ Ninh Hương Các hoàn thiện rồi nói sau đi.”
Lâm Kiến Bình nhìn anh nói: “Những chuyện như vậy đều không có điểm dừng, em muốn làm đến bao giờ thì làm đến khi đó, cứ tiếp tục làm thì đó sẽ là chuyện nghề nghiệp cả đời. Nhưng nếu em cứ trì hoãn như vậy, đã sắp ba mươi rồi, em thấy nhà ai ba mươi tuổi rồi còn độc thân không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông vẫn bày ra dáng vẻ không quan trọng, chỉ nói: “Em không vội.”
Lâm Kiến Bình cũng không quản nhiều: “Người vội cũng không phải là anh.”
Lâm Kiến Bình đúng là không vội thật, nhưng trong lòng cha Lâm và Trần Xuân hoa đều rất sốt ruột. Qua năm nay A Tam nhà bọn họ đã tròn hai mươi chín tuổi, tuổi mụ cũng đã là ba mươi, họ chỉ sợ đời này anh không cưới được vợ, làm sao có thể không vội được?
Nhưng sốt ruột thì có ích lợi gì, chuyện này phải cần cả hai người đều nôn nóng thì mới có tác dụng. Trước đây bọn họ không biết Lâm Kiến Đông dành tâm tư cho Ninh Hương thì còn có thể sắp xếp tìm đối tượng cho anh, nhưng bây giờ dù có thu xếp tìm đối tượng cho anh cũng không được rồi.
Cứ kéo dài như vậy, còn không biết phải kéo dài tới khi nào. Đúng là đáng lo mà.
Có điều cho dù có lo lắng như thế nào đi nữa, cha Lâm và Trần Xuân Hoa cũng không tiếp tục lải nhải về chuyện này nữa. Cả năm hiếm khi con cái mới tranh thủ thời gian trở về, người một nhà cùng nhau vui vẻ ăn tết vẫn là quan trọng nhất, không nên phá vỡ bầu không khí.
Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm đêm giao thừa, lại chọn chuyện vui để tán gẫu, chẳng hạn như chuyện làm ăn một năm qua của anh cả, anh hai và lão tứ đã làm được như thế nào, ba anh em cũng có kế hoạch, năm nay dự định sẽ vào trong thành mua mấy gian nhà ngoài, vào trong thành phố làm ăn.
Chuyện này cũng là do Lâm Kiến Đông chỉ đường giúp bọn họ, anh nói thời đại trước mắt thay đổi quá nhanh, nửa năm một năm đã là một dáng vẻ mới, tiền kiếm lời đặt ở trong tay chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng mở rộng chuyện làm ăn lớn hơn nhất định sẽ không sai.