Bọn họ mua gian nhà ngoài, cho dù đến thời điểm bọn họ không cần nữa thì bất kể cho thuê hay là bán đi cũng sẽ không bị lỗ vốn. Chỉ có đặt tiền c.h.ế.t ở trong tay mới có thể lỗ vốn, tiền không phải dựa vào tích góp mà ra, mà phải lấy ra để tiền tiếp tục sinh tiền.
Còn phía Lâm Kiến Đông bên này, nếu như năm sau hội chợ triển lãm bán hàng ở Cảng Thành thuận lợi, tiếp đó anh muốn mở rộng cửa hàng ra những nơi khác. Còn có Mộc Hồ bên này, cũng phải để ý trạm thêu đồng thời chuẩn bị xây dựng lớp đào tạo thêu thùa.
Loại đào tạo thêu thùa cho thợ thêu Mộc Hồ này sẽ làm miễn phí, mục đính chính là để truyền thụ cho các cô ấy nhiều phương pháp hơn, khiến cho các cô ấy có thể làm ra những tác phẩm hay hơn. Thêu thùa phát triển phồn thịnh không thể dựa vào bất cứ người nào, mà phải dựa sự nỗ lực của cả tập thể.
Hiện tại người nhà họ Lâm đã không còn nghi ngờ gì về việc Lâm Kiến Đông làm cuối cùng có triển vọng, có ý nghĩa gì hay không. Đầu năm lúc cửa hàng khai trương bọn họ đã được mở mang kiến thức, một năm qua Ninh Hương Các buôn bán rất tốt, có rất nhiều thợ thêu đi theo cũng kiếm được không ít tiền lời, bọn họ ở trong thôn cũng được người khác tôn trọng.
Năm ngoái khi Lâm Kiến Đông không đi làm việc ở nơi được phân công công tác, ngày thường bọn họ đến cửa cũng không dám ra ngoài, sợ bị người khác nói huyên thuyên. Nhưng việc này căn bản không che giấu nổi, khi đó Lâm Kiến Đông thường xuyên chạy qua chạy lại giữa Tô Thành và Mộc Hồ, mọi người cũng đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Tuy biết chuyện nhưng cũng không ai tự đi cắn vào lưỡi mình, dù sao có rất nhiều người đều đi theo họ kiếm tiền. Hơn nữa chuyện làm ăn của Ninh Hương Các thật sự rất tốt, trong mắt những thợ thêu ở Mộc Hồ, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đều là những người lãnh đạo của bọn họ.
Tuy rằng không ăn cơm nhà nước, nhưng Lâm Kiến Đông đúng là đang làm việc vì dân chúng, dẫn mọi người cùng nhau làm giàu.
Người nhà họ Lâm bởi vì Ninh Hương Các nên nhận được sự đãi ngộ đặc biệt ở trong thôn, mà người nhà họ Ninh thì vẫn không có được đãi ngộ đó. Thỉnh thoảng có mấy người nói chuyện không kiêng dè gì, tán gẫu việc của Ninh Hương Các trước mặt bọn họ, chuyện này đâu khác gì đưa tay tát vào mặt người nhà họ Ninh.
Trước đây lúc Ninh Hương vẫn còn là một sinh viên thêu thùa, không có ai làm chỗ dựa cũng không ai chống đỡ cho cô, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên còn dám giở trò xấu trên người cô. Nhưng bây giờ Ninh Hương đi đến mức độ này, bọn họ đã hoàn toàn không dám lại đi tìm cô giở trò nữa rồi.
Có điều lúc trong lòng tức giận quá, một nhà bốn người lại bắt đầu ngồi trong nhà mắng Ninh Hương cho xả giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-354.html.]
Ninh Hương hận bọn họ, bọn họ cũng hận Ninh Hương, đôi bên đều cứ như vậy mà hận nhau.
Mà Ninh Hương bởi vì đã rời khỏi thôn Điềm Thuỷ từ lâu, trải qua cuộc sống hoàn toàn mới, quanh năm không nghe được một chút tin tức gì từ nhà họ Ninh, cũng không thường nhớ tới bọn họ. Cô và Vương Lệ Trân cùng nhau trải qua năm mới, không hề cô quạnh.
Ăn xong bữa tối đêm giao thừa, hai người cùng nhau nằm xem đêm hội liên hoan mừng năm mới, xem đến tiết mục thú vị hai người đều cười đến ngả nghiêng. Lúc nhìn thấy một số tiết mục múa hát, bọn họ cũng sẽ tranh thủ uống một chút nước nóng và nói chuyện phiếm.
Lại một năm nữa trôi qua, mắt thấy cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp hơn, có lúc thư giãn rảnh rỗi không có việc gì, cũng muốn tìm cách để trải qua cuộc sống thoải mái và có hương vị hơn. Sau đó trong bầu không khí tạm biệt năm cũ đón chào năm mới đến, Ninh Hương chợt nhớ tới một chuyện.
Cô nhớ tới khi Vương Lệ Trân biết bà ấy có thể tháo bỏ chuyện năm phần tử xấu xuống, lúc đó bà ấy còn mong chờ mà hỏi cô, chồng của bà ấy liệu có thể trở về hay không. Khi đó Ninh Hương vì muốn giữ lại cho bà ấy chuyện để nhớ nhung, bèn trả lời bà ấy là có thể.
Nhưng đã mấy năm trôi qua, chồng của Vương Lệ Trân vẫn không hề xuất hiện. Hai năm qua Vương Lệ Trân cũng không nhắc lại chuyện này nữa, Ninh Hương không biết bây giờ trong lòng bà ấy đang nghĩ gì, thực ra cô vẫn còn có chút tò m
ò.
Vân Mộng Hạ Vũ
Uống nước nóng xong, do dự một lúc, Ninh Hương vẫn hỏi Vương Lệ Trân một câu: “Bà, bà vẫn còn đang chờ ông ấy sao?”
Nghe câu hỏi không đầu không đuôi của cô, Vương Lệ Trân theo bản năng sửng sốt một lúc. Đến khi bà ấy hiểu ra Ninh Hương đang hỏi về người đàn ông c.h.ế.t giẫm kia của mình, bà ấy bèn thả lỏng khuôn mặt “À” lên một tiếng, rất bình tĩnh nói: “Đã không còn chờ từ lâu rồi.”
Ninh Hương nhìn bà ấy: “Vậy nếu như ông ấy trở về tìm bà thì sao?”