Vương Lệ Trân cười cười, bà khẽ nhíu mày nhìn về phía Ninh Hương: “Có trở về thì bà cũng sẽ không cần ông ta nữa, bây giờ cuộc sống của bà rất tốt, bà cần ông ta quay về làm cái gì chứ? Bà cũng đã vượt qua nửa đời người rồi, bây giờ ông ta trở về thì còn có ý nghĩa gì?”
Trước đây khi cuộc sống thật sự khó khăn, bà ấy vẫn xem chuyện này như là một lý do để sống, thậm chí có phần giống như chấp niệm của bản thân. Sau đó bà ấy gặp Ninh Hương, dần dần bà ấy đã có thêm nhiều động lực để sống tiếp hơn, thì lý do này cũng đã không còn quan trọng nữa.
Cũng là do hai năm qua sống một cuộc sống thoải mái, trong lòng bà ấy đã suy nghĩ rõ ràng, đồ quỷ kia tốt nhất là c.h.ế.t rồi đi, nếu như ông ta còn sống, đời này tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mặt bà ấy. Không có bất kỳ lý do gì có thể khiến cho ông ta bặt vô âm tín suốt mấy thập niên.
Ninh Hương đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Vương Lệ Trân, cô không nói về chủ đề này nữa, hai người lại cùng nhau xem TV.
***
Tết xuân qua đi, sau mấy ngày an nhàn ngắn ngủi đó, Lâm Kiến Đông lại đi tới Cảng Thành. Ninh Hương cũng tiếp tục làm bức thêu ba chiều của cô. Thỉnh thoảng cô sẽ bớt chút thời gian đi tới trạm thêu, chọn một số sản phẩm mang tới hội chợ triển lãm bán hàng.
Một tuần trước khi bắt đầu hội chợ triển lãm bán hàng, tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành. Trước lúc đó Lâm Kiến Đông có trở về một chuyến, sau đó dẫn Ninh Hương cùng đi tới Cảng Thành tham gia hội triển nghị lãm bán hàng.
Bởi vì hai người đi làm công tác, hơn nữa cửa hàng cũng cần người trông coi giúp trong một khoảng thời gian ngắn, vì vậy nên Vương Lệ Trân không đến đó. Bà ấy ở nhà giúp bọn họ trông coi cửa hàng bán đồ vật, để Ninh Hương và Lâm Kiến Đông yên tâm đi ra ngoài làm ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thời gian diễn ra hội chợ triển lãm là ba ngày, mỗi một ngày đều sẽ có rất nhiều người tới đi dạo xem triển lãm. Tiếng anh của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông còn tàm tạm, nhưng để không làm lỡ công việc, hai người vẫn tìm một phiên dịch viên về chuyên ngành.
Sau khi hội chợ triển lãm bán hàng chính thức khai mạc, giống như Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã dự liệu từ trước, bức tranh thêu ba chiều do Ninh Hương làm đã thu hút sự chú ý của vô số thương nhân và khách tham quan. Rất nhiều người biết thêu đều đã từng thấy tranh thêu hai mặt thông thường, nhưng chưa ai từng thấy loại tranh này.
Có thể nói bức tranh thêu ba chiều này xuất hiện, trực tiếp trở thành một điểm nóng của hội triển lãm bán hàng lần này, tạo ra hiệu quả chấn động mà ban tổ chức chương trình cũng chưa từng nghĩ tới. Rất nhiều người nghe nói về bức tranh thêu ba chiều thần kỳ này, còn đặc biệt yêu thích đến xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-355.html.]
Tất cả mọi người sau khi xem xong thì hoàn toàn khiếp sợ khen ngợi sự tinh xảo của tranh thêu Trung Quốc.
Tranh thêu hai mặt màu sắc khác nhau đã khiến người ta cảm thấy rất kỳ diệu, rõ ràng chỉ là một tấm vải thêu, nhưng hai mặt là hai con mèo màu sắc hoàn toàn khác nhau. Tấm thứ hai một mặt thêu con hổ, một mặt thêu gấu mèo, càng làm cho người ta cảm thấy như ảo thuật thần kỳ.
Nhưng bức tranh khiến cho mọi người thán phục nhất thì phải kể tới tấm thứ ba, hai mặt thêu rồng lượn cưỡi mây bay, Kim Long và Ngân Long có dáng vẻ khác nhau, đang lượn lờ trong mây như vật thể sống, lập thể chân thực, dường như muốn xông ra khỏi tấm vải thêu bay ra ngoài.
Vảy rồng sáng lấp lánh ánh vàng ánh bạc, râu rồng sinh động tựa như đang lay động.
Ninh Hương đứng trong gian hàng, nhìn những thương nhân và du khách bày ra vẻ mặt kinh ngạc và ngưỡng mộ, bộ dạng xem đi xem lại vẫn cảm thấy kỳ diệu kia, nhất thời trong lòng cô tràn đầy cảm giác thành công.
Tiếp đó giống như Ninh Hương và Lâm Kiến Đông dự đoán, sau hiệu quả chấn động mà bức tranh thêu ba chiều của Ninh Hương đem lại, những tác phẩm thêu thùa của Ninh Hương các bọn họ căn bản cũng không phải lo không bán được nữa. Có mấy người mua không nổi thứ đắt tiền, bèn mua những thứ rẻ hơn một chút về thưởng thức.
Toàn bộ hội chợ triển lãm bán hàng cũng chỉ có một cửa hàng thêu là Ninh Hương Các, căn bản không có người nào cạnh tranh với bọn họ.
Suốt ba ngày, Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông liên tục chào hỏi khách khứa, liên tục giới thiệu cho khách tới tham quan xem tranh thêu và thợ thêu của Mộc Hồ bọn họ, đồng thời bán đồ thu tiền, cười đến mức khóe miệng và quai hàm đều căng cứng.
Mà bức tranh ba chiều Ninh Hương tốn bao nhiêu công sức thêu, cũng đã được người trả giá cực kỳ cao mua đi.
Còn chưa tới thời gian hội chợ triển lãm bán hàng kết thúc nhưng nhiệm vụ chuyến tham gia hội triển lãm của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã hoàn thành tốt đẹp trước thời hạn. Những sản phẩm thêu bọn họ chở từ Mộc Hồ tới đây đã bán hết sạch, doanh số càng ngày càng đạt mức cao mới, ngỡ như một thần thoại.