Tối hôm qua Ninh Hương uống đến mức lâng lâng, thế nhưng cô cũng say, mà ở trong trạng thái thoải mái nhất, đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Toàn bộ những lời khi họ khỏi phòng ăn, tất nhiên cô đều nhớ hết.
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông một lúc, đều kìm mà nở nụ . Sau đó cô cũng hắng giọng, ánh mắt hạ xuống bánh sủi cảo tôm, cô dùng đũa kẹp lấy miếng sủi cảo, trong miệng : “Đều nhớ ạ.”
Lâm Kiến Đông hỏi cô: “Vậy còn tính ?”
Ninh Hương gắp miếng sủi cảo tôm đưa đến miệng cắn một miếng, từ từ nhai, đồng thời biểu cảm khuôn mặt và trong ánh mắt của Lâm Kiến Đông. Chờ nuốt xong miếng sủi cảo tôm, cô “ừ” một tiếng : “Đương nhiên là tính .”
Sau đó hai mấy giây, chợt ăn ý cùng lên, trong đáy mắt mỗi đều chút ngọt ngào.
***
Sau khi ăn sáng và thu dọn hành lý trong khách sạn xong, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông nhanh chóng về Tô Thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thời đại các phương tiện giao thông thuận lợi, xa nhà tất nhiên lãng phí nhiều thời gian ở đường. Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mang theo đủ loại hành lý chờ xe chuyển xe, lúc trở Tô Thành là buổi tối ngày hôm .
Mấy ngày nay bọn họ bận ngoài tham gia hội chợ triển lãm bán hàng, cửa hàng vẫn luôn Vương Lệ Trân trông coi. Bà cũng lượng sức mà , buổi sáng ăn sáng xong thì tới đó, trông coi cửa hàng hơn nửa ngày, đến lúc chạng vạng khóa cửa về.
Hai ngày đầu chuyện buôn bán chút vắng vẻ, song hai ngày nay việc buôn bán cũng tệ lắm, đặc biệt là xế chiều hôm nay, liên tiếp bán hai tác phẩm. Chân bà mới bán một chiếc khăn tơ lụa, chân một ý một món đồ trang trí.
Vương Lệ Trân đóng gói món đồ trang trí khách hàng trúng , đưa đến tay thu tiền. Bán hàng xong còn khách sáo tiễn tới cửa, xa, bà mới về xuống chiếc bàn tròn nhỏ rót chén nước uống.
Bà mới uống hai ngụm cho nhuận giọng thì bà Lý, hàng xóm cùng quê bước qua cửa tiến cửa hàng. Bà chào hỏi Vương Lệ Trân một tiếng, chỉ : “Chuyện ăn trong cửa hàng đúng là tệ, nào tới mua những thứ đồ nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-358.html.]
Vương Lệ Trân : “Người tiền đó.”
Vương Lệ Trân xong thì kêu bà Lý xuống, rót một chén nước cho bà , hỏi thăm: “Bà ngoài dạo ?”
Bà Lý cũng khách sáo với Vương Lệ Trân, bà uống xong ngụm nước cho thấm giọng, : “Đi mua một ít bánh ngọt ăn, nhớ dạo bà trông nom cửa hàng ở đây, bèn ghé qua thăm bà một chút chứ ? Sợ bà ở đây một buồn chán.”
Vương Lệ Trân chuyện: “Vẫn còn , thỉnh thoảng thì khách tới cửa, sẽ giới thiệu những sản phẩm thêu cho các cô , miệng còn ngừng nữa. Bây giờ mới xuống nghỉ ngơi uống chén thì bà tới .”
Hiện tại khách tới cửa nên cần bắt chuyện, bà Lý tự nhiên cũng rời ngay. Bà dạo phố cũng mệt mỏi, đúng lúc thấy tấm biển hiệu Ninh Hương Các, nhớ tới mấy ngày nay Vương Lệ Trân đều ở đây, nên nghỉ chân trò chuyện một lát.
Hai chuyện phiếm tất nhiên sẽ thoải mái hơn chào hỏi khách khứa nhiều, Vương Lệ Trân cũng vui vẻ.
Bọn họ uống tán gẫu, chuyện gì cũng tới vài câu. Mắt thấy cũng sắp tới chạng vạng, gần tới giờ đóng cửa hàng, bà Lý dự định nghỉ chờ đến lúc Vương Lệ Trân đóng cửa về nhà thì hai cùng về, đường thêm một bầu bạn cũng hơn.
Bọn họ tán gẫu qua , vẻ mặt bà Lý bỗng căng thẳng, Vương Lệ Trân : “ , gần đây khu Duyên An bên xảy một vụ án mạng g.i.ế.c , bà ? đáng sợ đó.”
Vương Lệ Trân tò mò: “Tình huống như thế nào?”
Vẻ mặt bà Lý căng thẳng : “ còn là hai vợ chồng đấy, cách đây mấy năm tiền đồ của đàn ông vô cùng sáng lạn, nhưng đó mất việc nên tinh thần sa sút, vợ của bèn lén lút chạy trốn. Bỏ ba, bốn năm, giờ trở về tìm thủ tục ly hôn.”
Nghe bà kể một hồi như thế, Vương Lệ Trân sắp xếp thông tin, trong đầu bà theo bản năng xuất hiện hai cái tên, một là Giang Kiến Hải, một là Lưu Doanh. bà lên tiếng, chỉ chăm chú bà Lý.
Bà Lý uống một ngụm nước : “Trong lúc cụ thể xảy chuyện gì ai , chỉ đàn ông ban đầu đồng ý thủ tục ly hôn , nhưng đó đột nhiên nổi điên, lấy đao đ.â.m c.h.ế.t vợ , còn cũng sống sót, tự sát.”