Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 360

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:33
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ấy quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã trở lại. Hai người đều có dáng vẻ phong sương mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là đi ra ngoài bôn ba vất vả nhiều ngày trời, chắc đã mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Bà ấy nhìn thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông, tâm tình nói chuyện phiếm với bà Lý vốn đã mất lại lại lập tức được kéo trở về. Vương Lệ Trân vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ rồi ân cần hỏi han một phen.

Đương nhiên bà Lý cũng không nói gì nữa, mà đứng lên đi lại gần cười nói: “Bà nghe nói các cháu đến Cảng Thành tham gia hội chợ bán hàng gì đó, còn là triển lãm quốc tế nữa, nghe lợi hại thật đấy.”

Ninh Hương quả thật ngồi xe ngồi đến mệt c.h.ế.t rồi, nét mặt cô có chút mệt mỏi nhìn bà Lý cười nói: “Cũng giống như hội chùa ở chỗ chúng ta thôi, mọi người cùng đi bày quầy hàng bán đồ vậy, không có gì khác biệt đâu ạ.”

Bà Lý lại nói: “Ai da, chắc chắn là có chỗ khác nhau rồi. Những người đi tới đi lui kia nhất định đều là mấy người cấp cao, đồ vật bày bán cũng đều đắt đỏ hết. Không nói đến cái khác, chỉ nói những sản phẩm thêu thùa mà các cháu bán cũng đã không rẻ rồi”

Vương Lệ Trân đau lòng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông phải bôn ba mệt mỏi thành như vậy, bà ấy cũng không để bà Lý tiếp tục nói chuyện phiếm với hai người họ nữa, mà vội vàng kéo bọn họ đến ngồi xuống bên bàn nghỉ ngơi rồi rót cho mỗi người một ly trà.

Bà Lý thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã quay trở lại, bản thân bà ấy cũng không có gì để trò chuyện với mấy người trẻ tuổi như bọn họ, hơn nữa nếu bà ấy tiếp tục ở lại đây thì cũng có chút dư thừa, nên bà ấy cầm lấy đồ vật của mình, chào hỏi một tiếng rồi đi về.

Vương Lệ Trân giữ bà ấy lại ngồi chơi một lát, nhưng bà ấy vẫn không ở lại. Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đành phải cùng nhau đưa bà ấy ra ngoài. Sau khi đi đưa bà ấy ra ngoài rồi quay lại ngồi xuống, Ninh Hương vừa xoa bóp bả vai của mình vừa nói: “Mệt c.h.ế.t đi được.”

Vương Lệ Trân cũng lại gần ngồi xuống, rót thêm trà cho cô và nói: “Đi ra ngoài bôn ba sao có thể không mệt được? Cháu nhìn lại năm ngoái Kiến Đông bôn ba bên ngoài hơn nửa năm xem gầy đến mức nào. Mấy ngày kế tiếp không có việc gì bận, cháu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Ninh Hương gật đầu lia lịa với Vương Lệ Trân như bị trật khớp vậy: “Cháu có thể ngủ một mạch ba ngày ba đêm.”

Vương Lệ Trân không nhịn được mà bật cười: “Cháu không ngủ được bà cũng đè cháu trên giường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-360.html.]

Nghe hai người họ nói chuyện, Lâm Kiến Đông chỉ ở bên cạnh vừa cười vừa bưng ly trà lên uống.

Tiếp theo không có vị khách nào ghé qua, ba người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với nhau. Nghỉ ngơi được một chút thì cũng đến giờ đóng cửa, bọn họ đi đóng cửa lại rồi cùng nhau quay về nhà. Hai người về đến nhà bỏ hành lý xuống, đi rửa mặt chải đầu một chút rồi lại cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chiều.

Sau khi đến quán ăn ngồi xuống và gọi đồ ăn xong, Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông hỏi: “Lần này tham gia hội nghị bán hàng kết quả thế nào? Đã bán hết đồ chưa?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông cười một tiếng rồi trả lời bà ấy: “Hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, hội chợ bán hàng còn chưa kết thúc mà tất cả sản phẩm thêu thùa của chúng ta đều đã bán hết rồi. Cháu nghĩ chắc hiệu quả sẽ không quá kém, nhưng không ngờ nó lại tốt như vậy.”

Vương Lệ Trân nghe xong cũng rất vui vẻ, trong ánh mắt bà ấy xán lạn, lại hỏi: “Ai da, vậy hai bức thêu hai mặt kia của A Hương cũng bán được rồi hả?” Trong tất cả sản phẩm thêu thùa cũng chỉ ba bức đó là đắt nhất.

Ninh Hương đáp lời: “Ba bức kia là không lo nhất, rất nhiều người đều nhắm vào ba bức đó mà đến, bởi vì bọn họ đều chưa từng thấy qua sản phẩm thêu thùa kiểu này. Có một ít người không mua được ba bức kia nên mua tạm mấy thứ khác.”

Vương Lệ Trân vẫn rất ngạc nhiên: “Trời ạ! Đúng là có quá nhiều người có tiền mà.”

Ninh Hương bật cười thành tiếng: “Bây giờ chúng ta cũng là người có tiền.”

Trong lòng Vương Lệ Trân vẫn rất bình tĩnh, bà ấy lại hỏi: “Nếu đã thành người có tiền rồi, vậy có phải sau này các cháu có thể nghỉ ngơi rồi không? Kiếm nhiều tiền như vậy, bà thấy cả đời này cũng không ăn không uống hết, tiêu cũng không xong đâu.”

Ninh Hương cười quay đầu lại nhìn Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến Đông lại nói: “Nghỉ ngơi mấy ngày thì được, nhưng sau đó mới thật sự bận rộn ạ. Chúng cháu dự định nhận người làm thành một đội ngũ, sau đó mở rộng cửa hàng ra bên ngoài.”

Trải qua hội chợ bán hàng lần này, danh tiếng của cửa hàng Ninh Hương cũng xem như được xây dựng lên rồi, bọn họ cũng có đủ tài chính. Giờ đưa cửa hàng đến thành phố lớn mới có lợi cho sự phát triển của Ninh Hương Các trong tương lai.

Loading...