Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 361

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:36
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Lệ Trân không làm được những việc này, nghĩ thôi đã thấy thật khó làm rồi. Đương nhiên người trẻ tuổi sẽ có tính toán và kế hoạch của người trẻ tuổi, bà ấy cũng không nhúng tay quá nhiều làm gì, chỉ nói: “Làm việc mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút.”

Ba người cứ thế cùng nhau nói về việc này và một số việc nhà xuyên suốt bữa cơm. Mãi cho đến khi ra khỏi quán cơm, về đến nhà rửa mặt xong rồi lên giường, Vương Lệ Trân vẫn không nói với Ninh Hương và Lâm Kiến Đông về chuyện Giang Kiến Hải.

Theo bà ấy thấy thì Giang Kiến Hải đã sớm không còn liên quan gì tới cuộc đời của Ninh Hương nữa. Cho dù giữa anh ta và Lưu Doanh có thế nào, có tra tấn trả thù nhau thế nào thì cũng không liên quan gì đến Ninh Hương. Những chuyện tệ hại này hãy để cho nó lặng lẽ rời đi đi.

Tóm lại là về sau đừng bao giờ nhìn thấy mặt nhau nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi nghe được chuyện của Giang Kiến Hải, thậm chí bà ấy còn cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước anh ta không ưa Ninh Hương, rất sảng khoái mà ly hôn với Ninh Hương. May mắn là Ninh Hương chạy trốn đủ nhanh, không đắp cả đời lên người anh ta.

Nghĩ đến những việc này, Vương Lệ Trân nhắm mắt lại rồi cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ở bên ngoài bôn ba thật sự rất mệt mỏi, sau khi rửa mặt xong thì từng người lập tức đi về phòng ngủ bù.

Ninh Hương ngủ một giấc thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, lúc đi xuống lầu vẫn có bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn như cũ. Vương Lệ Trân thấy cô vừa ngáp vừa đi xuống lầu thì đứng lên bưng bữa sáng đến đặt lên bàn cơm, sau đó bảo cô nhanh chóng đi rửa mặt đi.

Ninh Hương rửa mặt xong lại đây ngồi xuống, rồi đánh một cái ngáp thật dài, giọng nói mang theo chút giọng mũi hỏi: “Lâm Kiến Đông đâu rồi ạ?”

Vương Lệ Trân đã ăn sáng rồi, bà ấy ngồi xuống bên bàn ăn bầu bạn với cô: “Nó đi ra tiệm trông cửa hàng rồi, nó bảo mấy ngày nay cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng để mệt, còn bảo bà ở nhà trông cháu nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-361.html.]

Ninh Hương khẽ cười: “Cháu nào có yếu ớt như vậy chứ.”

Vương Lệ Trân nhìn cô: “Dù sao cũng có người chăm sóc, cháu yếu ớt một chút cũng không được hay sao? Cháu đừng luôn căng thẳng như vậy, thỉnh thoảng cũng phải thả lỏng một chút, để bản thân được lười biếng một chút, hưởng thụ cuộc sống này đi, cháu nói xem có đúng hay không?”

Ninh Hương không nhịn được bật cười thành tiếng: “Bà đừng nói nữa, từ sau khi Lâm Kiến Đông vào đây ở thì hơn một năm nay cháu cũng thật sự lười biếng hơn rất nhiều rồi. Trước kia cháu nào có thường xuyên ngủ nướng như vậy, hiện tại có đôi khi còn không muốn thức dậy nữa là.”

Đã hơn một năm nay, rốt cuộc Lâm Kiên Đông là người như thế nào, Vương Lệ Trân cũng đều nhìn thấy. Làm một người từng trải, có thứ hư ảo giả dối nào mà chưa thấy qua, bà ấy chỉ cần liếc mắt một cái là biết Lâm Kiến Đông thật sự biết yêu thương người khác, cũng rất biết sinh sống.

Hơn nữa trong lòng bà ấy không hồ đồ, mắt cũng có không mù, bà ấy nhìn ra được Lâm Kiến Đông là có lòng với Ninh Hương. Tấm lòng của anh đối với Ninh Hương cũng không phải mấy thứ hư ảo giả dối kia, mà chỉ là đối tốt với cô, chúng đều thể hiện ở những chi tiết rất nhỏ trong đời sống hằng ngày.

Mà bà ấy nhìn ra, những việc càng nhỏ càng có thể nhìn thấy tình cảm thật lòng của người đó. Mấy năm mấy tháng cũng như một ngày mà đối tốt với người khác từ những việc rất nhỏ nhặt, việc này không thể giả vờ được, không có ai có thể giả vờ làm việc này được lâu như vậy.

Nhưng bà ấy không thích nhúng tay vào việc này quá nhiều, bởi vì sợ Ninh Hương không có ý này với Lâm Kiến Đông, nếu bà ấy cứ thế nhúng tay vào mà hai người không thành đôi thì khi hai người gặp nhau sẽ rất xấu hổ. Như vậy ngày thường làm việc cũng sẽ mang đến ảnh hưởng.

Bà ấy cảm thấy Lâm Kiến Đông rất tốt, nhưng chưa chắc Ninh Hương cũng cảm thấy như vậy. Nói đến cùng loại chuyện này vẫn phải nhìn bọn họ. Thế nên hiện tại bà ấy vẫn không nói gì thêm, chỉ cười nói: “Không muốn thức dậy thì đi ngủ thêm một chút đi.”

Đối với loại chuyện này, Ninh Hương cũng không có dự định giấu giếm Vương Lệ Trân. Tối hôm qua là do quá mệt mỏi, nên cô không có cơ hội nói chuyện này với Vương Lệ Trân. Hiện tại cô ăn sáng xong và buông đũa xuống, nhìn Vương Lệ Trân rồi hắng giọng.Ở chung với nhau một thời gian lâu như vậy, Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương như vậy thì biết là cô có chuyện muốn nói với mình. Bà ấy cũng không biết Ninh Hương đột nhiên như vậy là muốn nói chuyện gì, thế nên bà ấy thử thăm dò hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Ninh Hương xếp tay đặt lên mép bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cô nhìn Vương Lệ Trân rồi hỏi một câu: “Bà ơi, bà cảm thấy anh ba Lâm thế nào ạ?”

Loading...