Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 362

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:38
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng cô đang nghĩ gì mà sao lại hỏi cái này? Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Vương Lệ Trân suy tư trong lòng, nhưng vẫn bà ấy vẫn kìm nén lại cảm xúc rồi mới hỏi một câu: “Sao vậy? Cháu xem lâu như vậy rồi bà có nói nó có chỗ nào không tốt đâu?”

Ninh Hương cười rộ lên, nhìn bà ấy rồi hỏi tiếp: “Vậy nếu cho anh ấy làm cháu rể của bà thì bà cảm thấy thế nào?”

Vương Lệ Trân nghe được lời này thì hơi ngẩn người, bà ấy nhìn chằm chằm Ninh Hương một hồi lâu, sau đó chớp mắt chậm rãi nói: “Lời này của cháu là có ý gì vậy? Cháu và Kiến Đông, hai người các cháu…”

Ninh Hương nhếch môi tươi cười, chân mày khẽ nhướng lên nhìn về phía Vương Lệ Trân: “Bọn cháu ở bên nhau.”

Nghe được lời này, cả người Vương Lệ Trân ngẩn ngơ. Bà ấy thấy Ninh Hương chỉ chớp mắt, phải hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại. Bà ấy chợt vỗ đùi mình một cái rồi cười rộ lên nói: “Ôi, chao ôi! Cuối cùng bà cũng chờ được đến ngày hôm nay rồi!”

Ninh Hương cũng hơi trợn tròn mắt: “Bà ơi, bà vậy mà lại đang chờ đợi loại chuyện này?”

Hiện tại Vương Lệ Trân không cần giấu giếm nữa: “Thằng bé Kiến Đông tốt như vậy, sau bà có thể không tưởng tượng một chút chứ? Nhưng nếu cháu không thích nó thì bà cũng không nói ra làm gì. Hai người các cháu ở bên nhau thì bà cũng yên tâm rồi. Những người khác nói cái gì mà thích cháu, muốn chăm sóc cháu, bà đều không tin tưởng. Có rất nhiều người ba hoa nói toàn lời ngon tiếng ngọt, nhưng bà chỉ tin tưởng một mình Kiến Đông thôi. Cho dù sau này bà không còn nữa thì nó cũng sẽ chăm sóc cháu thật tốt.”

Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân, nghe bà ấy nói như vậy, lòng cô chỉ cảm thấy sự ấm áp. Cô mím môi mỉm cười, trong đáy mắt là một mảnh ấm áp và mềm mại, cứ thế mà nhìn Vương Lệ Trân rồi nghẹn ngào nói một câu: “Bà ơi cảm ơn bà.”

Cảm ơn bà ấy đã cho cô được cảm nhận sự ấm áp của người thân, có được sự yêu thương và quan tâm của người lớn trong nhà. Nhưng bà ấy lại không xen vào bất cứ chuyện gì, vô cùng thuần túy mà hy vọng cô sống một đời sống thật tốt đẹp.

***Lâm Kiến Đông bảo Ninh Hương ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng cô không ở nhà nghỉ ngơi. Ninh Hương vẫn đi ra quán trông coi cửa hàng cùng với Lâm Kiến Đông. Nhưng cô không lại thêu thùa, mà vẫn để bản thân được nhàn rỗi.

Hai người thay phiên nhau tiếp đón khách hàng, lúc không có khách ghé quán thì cùng nhau ngồi ở quầy hoặc ngồi xuống bàn nhỏ và tâm sự với nhau. Hoặc cùng nhau cầm bút viết viết vẽ vẽ, lập kế hoạch phát triển của Ninh Hương Các trong tương lai.

Lâm Kiến Đông dự định nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi đăng ký công ty, sau đó thuê người lập thành tổ đội, bắt đầu vung tay làm lớn lên. Công ty cũng không dự định lấy tên khác, mà trực tiếp dùng ‘Ninh Hương Các’.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-362.html.]

Ngoại trừ mở rộng thị trường ra thì còn phải xử lý bên ban huấn luyện Mộc Hồ bên kia nữa. Nếu huấn luyện thuận lợi thì còn phải nhận thêm một ít thợ thêu chuyên phụ trách thêu thùa vào Ninh Hương Các. Lần này phải đảm bảo chất lượng và số lương cơ sở các sản phẩm thêu thùa của Ninh Hương Các.

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương trò chuyện với nhau hơn nửa ngày, anh nói rõ ràng tỉ mỉ kế hoạch và ý tưởng của mình cho Ninh Hương nghe một lần. Ninh Hương nghiêm túc lắng nghe, sau đó còn đưa ra một số ý kiến, cuối cùng gật đầu nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Lâm Kiến Đông viết lại tất cả quy trình và ý tưởng vào sổ ghi chép, sau đó thu bút lại nhìn Ninh Hương và nói: “Chuyện công việc đã nói xong rồi, có phải chúng ta nên nói một chút về chuyện yêu đương không?”

Chuyện yêu đương gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nhìn anh với vẻ có chút tò mò.

Nhưng anh không nói gì, chỉ trực tiếp vươn tay ra với Ninh Hương.

Ninh Hương có chút ngầm hiểu, vươn tay qua đặt vào lòng bàn tay của anh.

Lâm Kiên Đông nắm lấy tay của Ninh Hương rồi lần lại, làm lòng bàn tay của cô hướng lên trên, một tay khác của mình thì sờ soạng trong túi một hồi, sau đó vô cùng thần bí đặt một thứ gì đó vào trong lòng bàn tay của Ninh Hương.

Chờ đến khi anh cười cười lấy tay ra, Ninh Hương nhìn thấy thứ nằm trong lòng bàn tay mình là hai tờ giấy nhỏ.

Cô vẫn rất tò mò nhìn qua Lâm Kiên Đông, sau đó thu tay lại cầm tờ giấy nhỏ kia lên và cẩn thận nhìn xem. Cô chợt phát hiện thì ra đó là hai tấm vé xem phim, phía trên có viết tên bộ phim đó -《 Thanh xuân muôn năm 》.

Kiếp trước cô chưa từng đến rạp chiếu phim xem phim, đời này cũng chưa đi lần nào. Cô nhìn hai tấm vé xem phim giữa hai ngón tay mà im lặng một hồi lâu, sau đó cô lại nhìn về phía Lâm Kiến Đông, khẽ khịt mũi và cười nói: “Thật là có phong cách tây.”

Lâm Kiến Đông lại cầm tay cô xoa nhẹ ở trong lòng bàn tay, giọng điệu vô cùng nghiêm túc và hiền hòa: “Em còn muốn làm gì nữa, sau này anh sẽ làm cùng em.”

Ninh Hương đè nén sự rung động trong lòng mình, cười gật đầu với Lâm Kiến Đông: “Được.”

Loading...