Nếu ở cùng một chỗ với một mà khóe miệng lúc nào cũng mang nụ , trong lòng thường ăn mật ngọt, cảm thấy cuộc sống tràn đầy ấm áp, tinh tế và cuồng nhiệt, nếu đây gọi là thích, thì cái gì mới gọi là thích chứ?
Cô thường xuyên thích ở cạnh Lâm Kiến Đông, thoải mái, tự do, vô lo vô nghĩ, cái gì thì , cần đắn đo suy nghĩ.
Mà mới nhớ khi ở cùng một chỗ, Lâm Kiến Đông ở phương diện khác đối xử với cô đổi nhiều, chỉ là càng ngày càng đối với cô hơn. Trước còn kiềm hãm một chút, bây giờ thì thiên vị và chăm sóc rõ ràng.
Từng lúc, Ninh Hương thậm chí ảo tưởng rằng vẫn còn là một cô gái nhỏ.
Nói đến chút khác .
Tốt đến thế nào ảo tưởng.
Cho tới bây giờ cô bao giờ là một cô gái nhỏ cả.
...
Mắt thấy mưa xu hướng càng lúc càng lớn, hai định chờ đến khi mưa bé một chút, lập tức trú ở mái hiên. Lâm Kiến Đông sợ Ninh Hương mưa hắt đến, giúp cô cởi áo khoác trùm lên đầu cô.
Bởi vì mái hiên rộng, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mặt đối mặt chung một chỗ. Dù với thời tiết thì cũng thể sốt ruột , đương nhiên cũng chỉ chuyện phiếm để qua thời gian, đến những chuyện ở , cũng cần suy nghĩ xem cái gì nên cái gì nên .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai chuyện linh tinh một lúc, tự nhiên về nội dung phim điện ảnh, nhớ đây bọn họ xem phim ở quê, đều là do công xã xuống quê để chiếu phim, một tháng xuống như một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-365.html.]
Mỗi nhân viên chiếu phim đến đại đội chiếu phim, cả đại đội vui giống như ăn Tết, nhiều sớm giành vị trí sân khấu chờ, thậm chí còn kịp ăn cơm tối.
Khi về những chuyện đây, khó mà đến . Ninh Hương cũng lảng tránh chủ đề , cô sớm mở lòng với Lâm Kiến Đông, còn tâm lý đề phòng nữa, bởi vì cô gì cũng đều thể hiểu.
Không cần vất vả giữ cách, cũng cần lo lắng nên cái gì nên cái gì, như thế nào để gây xích mích và va chạm đáng , càng cần lo lắng khi thấy những lời của cô, ấn tượng với cô ?
Suy cho cùng cô như thế nào, đều hết.
Có lẽ là vì nên chút mệt mỏi, Ninh Hương cũng khách khí, trực tiếp tựa lên n.g.ự.c Lâm Kiến Đông, đặt cả trọng lượng cơ thể đè lên , chậm rãi mở miệng : “Khi còn bé quả thật em hâm mộ khác, hâm mộ khác kẹo ăn, hâm mộ khác thể đến trường học, hâm mộ khác cha yêu thương. Điều kiện trong nhà , còn cách nào khác nên em chỉ thể nghỉ học để giúp đỡ cha nuôi sống gia đình. Em bọn họ cũng dễ dàng, cho nên thương bọn họ, bọn họ thể thoải mái một chút. Em cũng thể đến trường là buồn như thế nào, cho nên liều mạng học thêu kiếm nhiều tiền, cầu xin bọn họ cho Ninh Lan học.”
“Có thể đều , thể cho cũng cho tất cả, kết quả là một nào nhớ đến lòng của em. Em đau lòng cho bọn họ, bởi vì bọn họ là cha , là em trai em gái của em, nhưng bọn họ từ chối cần em đau lòng cho bọn họ. Quả thật đến bây giờ em vẫn hiểu, vì chứ,em cũng là mà, em cũng sắt đá...”
Nếu là Ninh Hương đây cô sẽ chủ động mở lời chuyện về chuyện , càng tâm sự của cô. Lâm Kiến Đông , cô cần, trong lòng tâm sự, chẳng qua là vẫn nghẹn ở trong lòng, tìm phù hợp để .
Nếu thật sự yên tâm, lẽ vĩnh viễn cô sẽ bao giờ những lời .
Quả thật Lâm Kiến Đông vẫn cô hết tất cả những chuyện vui trong quá khứ, những khổ sở và oan ức, hết tất cả , bộc lộ ngoài, trong lòng lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mới thể từ từ tan biến.
Tiếng mưa bên tai cũng trở nên bé , Lâm Kiến Đông nâng tay xoa xoa lưng Ninh Hương, trấn an cô một chút, im lặng cô từ từ . Đợi cô hết tất cả, mới cất giọng một câu: “Bọn họ hiểu, quý trọng, là bọn họ thiệt, A Hương của chúng như , đáng cả thế giới yêu thương.”
Ninh Hương cảm thấy mời chút khoa trương, nhưng vẫn cảm thấy ấm lòng, khóe miệng nhịn khẽ nâng lên. Cô nhẹ nhàng hít mũi một chút, một lúc mới ngẩng đầu Lâm Kiến Đông : “Em cũng sẽ quý trọng thật .”