Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:53
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ chỗ này nhìn sang phía trước nhà cô, đúng là có hai người đàn ông đang đi qua đi lại trước cửa. Giống y như lời bà Lý nói, bầu không khí toát ra từ hai người họ dùng mắt thường là biết không dễ chọc.

Cô hơi lo lắng cho Lâm Kiến Đông, bàn tay cô vô thức nắm chặt lại. Nếu thật sự có gì đó không đúng, cô sẽ lập tức đạp xe đến đồn công an. Năm nay tình hình trị an vẫn rất nghiêm, ai dám gây chuyện thì chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng cô lại thấy Lâm Kiến Đông đi đến trước mặt hai người đàn ông đó, ba người đứng đó nói mấy câu, cũng không có bất kì hành động nào khác. Một lát sau, Lâm Kiến Đông xoay người chạy đến trước mặt cô.

Ninh Hương tò mò hỏi trước: “Ai vậy?”

Lâm Kiến Đông nghiêm túc nói: “Là cảnh sát.”

Ninh Hương mơ màng: “Cảnh sát?”

Cảnh sát đến đi qua đi lại trước cửa nhà cô gần nửa ngày làm gì vậy? Hình như cô đâu có làm gì phạm pháp đâu?

Lâm Kiến Đông hắng giọng: “Ừm, anh đã xem phù hiệu của họ rồi, họ tới tìm em, đi thôi.”

Ninh Hương vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô nhìn Lâm Kiến Đông hỏi: “Tìm em làm gì vậy?”

Lâm Kiến Đông: “Họ không nói rõ, đi đến trước đã.”

Ninh Hương không do dự nữa, cô cùng đi đến đó với Lâm Kiến Đông. Nhưng trong lòng cô vẫn đang lẩm bẩm, cô thật sự không biết cảnh sát có thể có chuyện gì đến tìm cô, nhưng cô là một công dân tốt, còn chưa bao giờ phá tài sản công nữa.

Song khi đến trước mặt hai vị cảnh sát, cô vẫn khách sáo chào họ một tiếng, mở cửa bật đèn mời họ vào phòng, rót cho hai người ly trà, rồi ngồi xuống sô pha đối diện họ với Lâm Kiến Đông.

Hai vị cảnh sát nhấp ngụm trà, khi uống trà còn quay sang nhìn căn nhà của Ninh Hương. Nhưng lại không nói gì cả, họ đặt chén trà xuống rồi nói chuyện chính: “Chúng tôi tới đây không phải để làm phiền, chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ một chuyện.”

Ninh Hương ngồi ngay ngắn hỏi: “Hiểu rõ chuyện gì?”

Hai vị cảnh sát này không mặc đồng phục, người mặc áo bông màu đen có lẽ là cấp trên, còn người mặc áo bông màu xám kia lấy biên bản và giấy ra, người mặc áo bông màu đen hỏi trước: “Ninh Lan là em gái cô phải không?”

Ninh Lan?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-368.html.]

Lâu rồi chưa nghe thấy cái tên này.

Ninh Hương hơi sững sờ một chút, một lát sau cô mới phản ứng lại, cô vọi vàng nhìn người cảnh sát mặc áo đen: “Đúng vậy, xét theo quan hệ huyết thống thì đúng là tôi có một người em gái tên là Ninh Lan.”

Người cảm sát mặc áo xám cầm bút lên ghi lại, cảnh sát mặc áo đen lại hỏi tiếp: “Gần đây cô ta có về đây tìm cô không? Chúng tôi đã đến nhà cô, họ nói là không quay về đại đội Điềm Thủy.”

Trở về tìm cô làm gì?

Ninh Hương lắc đầu: “Không có, năm sáu năm rồi chưa gặp.”

Vị cảnh sát mặc áo màu xám cầm bản ghi chép và bút lên, hỏi tiếp một câu: “Chưa từng quay về tìm cô?”

Ninh Hương vẫn lắc đầu: “Hai người cũng đã ghé qua đại đội Điềm Thủy rồi thì cũng biết là quan hệ của tôi và người nhà không được tốt, quan hệ của tôi với cô em gái này cũng không tốt. Nó trộm tiền trốn ra ngoài xong cũng chưa bao giờ quay lại.”

Kết quả bọn họ điều tra được ở đại đội Điềm Thủy cũng giống như vậy, tất cả mọi người trong thôn đều nói họ chưa từng gặp Ninh lan, nói mùa hè bảy tám năm trước cô ta trộm tiền trong nhà rồi chạy mất, không quay về nữa.

Đến đại đội Điềm Thủy điều tra không có kết quả, ở đây còn có chị ruột của cô ta nên họ đương nhiên phải đến đây một chuyến. Lỡ như Ninh Lan không về nhà tìm cha mẹ nhưng lại vào nội thành tìm người chị ruột này của cô ta thì sao?

Nhưng nghe Ninh Hương nói vậy thì hai vị cảnh sát chỉ có thể mím môi thở dài, đôi mày cau chặt lại.

Ninh Hương biết là vì bọn họ không hỏi ra được đáp án mong muốn nhưng cô vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra, thế là cô cất tiếng hỏi một câu: “Tôi có thể hỏi xem vì sao hai người lại đi tìm nó không?”

Hai vị cảnh sát cũng không có giấu giếm gì, người mặc áo đen nhìn Ninh Hương nói: “Cô ta có liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người cướp của mà chúng tôi đang điều tra, nếu cô ta quay về đây tìm cô thì hãy nói cho chúng tôi biết.”

Vị cảnh sát mặc áo đen nói xong thì vị cảnh sát mặc áo xám xét một mảnh giấy từ biên bản xuống đặt lên bàn trà, phía trên là số điện thoại và địa chỉ.

Dù vị cảnh sát mặc áo đen nói rất bình thường nhưng Ninh Hương vẫn đang ngẩn người, cô vô thức nói: “Giết người cướp của.”

Vị cảnh sát mặc áo đen gật đầu: “Nơi xảy ra vụ án là ở Quảng Việt, hiện tại đã bắt được hai gã đồng bọn của cô ta, còn cô ta thì vẫn không biết đang trốn ở đâu.”

Ninh Hương nghe mà ngớ người, sau đó khi cô còn chưa lấy lại tinh thần thì hai vị cảnh sát đã đứng dậy chuẩn bị đi. Khi Lâm Kiến Đông đứng dậy tiễn họ, cô mới tỉnh táo lại đi theo ra ngoài cửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiễn họ đi xong, Ninh Hương quay sang nhìn Lâm Kiến Đông, hai người đứng đối diện nhau trong chốc lát, chẳng ai nói gì cả.

Loading...