Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:18:55
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đắm chìm trong suy nghĩ về chuyện của Ninh Lan, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông quay về nhà ngồi xuống và nhất thời cạn lời. Một lúc sau Vương Lệ Trân đẩy chiếc xe đạp quay trở về nhà thì hai người mới định thần lại và nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài đón lấy rau và xe trong tay Vương Lệ Trân.

Bởi vì chuyện của Ninh Lan nên họ đều quên mất Vương Lệ Trân vẫn còn đang ờ nhà bà Lý chưa trở về, cũng không đến đón bà.

Vương Lệ Trân giao chiếc xe đạp cho Ninh Hương, rau củ trong tay đưa cho Lâm Kiến Đông, bà ấy vừa bước vào cửa đã nói: “Rốt cuộc hai người là người gì thế? Bà thấy họ đi rồi bà mới trở về đấy, ở đây đợi hơn nửa ngày trời, rốt cuộc họ đến để làm gì chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông xách rau mang vào trong nhà bếp, Ninh Hương đẩy chiếc xe đạp mang đi dẹp, cuối cùng ba người họ chân trước chân sau đều đi vào nhà bếp, Ninh Hương không có gì giúp được, chỉ đứng bên cạnh nhìn Vương Lệ Trân với thần sắc có chút nghiêm trọng và trả lời một câu: “Là cảnh sát.”

Vương Lệ Trân nghe xong câu này cũng ngơ ngác: “Cảnh sát sao?”

Biểu cảm của Ninh Hương hơi đanh lại và nhìn Vương Lệ Trân gật đầu.

Vương Lệ Trân cũng nghĩ không thông: “Cảnh sát...cảnh sát đến đây làm cái gì chứ?

Lâm Kiến Đông đứng bên cạnh bếp lò nấu cơm không nói câu nào cả, Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân hơi suy nghĩ do dự một lúc rồi dùng giọng điệu vô cùng bình thường bình thản mở miệng nói cho cho Vương Lệ Trân nghe về chuyện của Ninh Lan mà cảnh sát vừa nói lúc nãy.

Cho dù giọng điệu của Ninh Hương có bình thản hơn nữa, có nói ra như thể đây là một chuyện hết sức bình thường thì khoảnh khắc khi Vương Lệ Trân nghe xong cũng mở to đôi mắt, khuôn mặt bày tỏ sự kinh ngạc và cảm thấy khó tin, nghe xong trong miệng cũng chỉ lặp lại bốn chữ kia: “Cướp của g.i.ế.c người?”

Ninh Hương hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm trọng rồi lại quay qua gật đầu với bà ấy một cái.

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương chớp chớp mắt, ríu lưỡi vô cùng kinh ngạc, nửa ngày trời cũng không nói ra lời nào.

Trong ký ức của bà ấy, Ninh Lan vẫn là một con nha đầu ốm yếu, tính cách là kiểu khá nội tâm rụt rè, cho dù bà ấy có nghĩ thế nào cũng không cách nào dùng bốn chữ ‘cướp của g.i.ế.c người' và Ninh Lan trong ký ức có liên quan gì với nhau.

Vừa nãy khi Ninh Hương nghe hai người cảnh sát kia nói cái này cũng rất kinh ngạc, nhưng mà bây giờ thuật lại cho Vương Lệ Trân nghe thì cô đã bình phục lại rất nhiều rồi, không còn khó tin giống như lúc ban đầu khi vừa nghe thấy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-369.html.]

Đúng là tính toán lại thì Ninh Lan cũng đã bỏ đi khoảng năm năm rưỡi rồi, một người ở bên ngoài lưu lạc tha phương năm năm rưỡi, không chốn dung thân cũng không quen biết ai, những khó khăn và nỗi khổ phải trải qua chắc chắn phải nhiều hơn ở nhà rất nhiều.

Cho dù ở thời đại nào thì không nhà để về và lưu lạc tha phương cũng là chuyện không hề dễ dàng gì.

Những năm tháng này ở bên ngoài kiếm sống càng là chuyện không dễ dàng chút nào, trên cơ bản là không tìm thấy công việc nuôi thân, đặc biệt là cái năm cô ta vừa bỏ đi, dòng người lưu chuyển vẫn còn bị hạn chế, đi đến đâu cũng cần có thư giới thiệu, còn phải lẩn tránh người của đội giám sát khắp nơi.

Ở bên ngoài lưu lạc không giống như ở nhà, nếu như không muốn ăn bờ ở bụi thì ăn uống ở thứ gì cũng cần dùng đến tiền, hai ba trăm đồng ở thời đại này đúng là khá nhiều đấy nhưng chỉ dựa vào hai ba trăm đồng này để sinh sống thì không trụ nổi bao lâu đâu.

Khi không có tiền lại không tìm được cách nuôi sống bản thân thì mỗi người sẽ có một cách của riêng mình, không có gan lại không có cách nào thì giống như Ninh Ba trước kia khi đến thành phố vậy, cầm cái chén nát ăn xin khắp nơi.

Ninh Lan không phải kiểu người giống Ninh Ba, cô ta luôn rất có gan và ‘biện pháp.

Nhớ lại những thứ liên quan đến Ninh Lan ở đời này, khi cô ta tốt nghiệp trung học không có tiền ăn cơm ngoài, không có tiền mua quà tốt nghiệp và chụp ảnh, biện pháp của cô ta chính là trộm trứng gà trong nhà mang đến cung tiêu xã đổi tiền.

Khi Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tìm cho cô ta đối tượng mình không ưng thì phương pháp giải quyết của cô ta chính là không nói không rằng trộm hết toàn bộ tiền trong nhà trực tiếp bỏ trốn, bỏ lại một đống hỗn độn để người có liên quan không liên quan phải gánh chịu.

Phương pháp giải quyết khi đối diện với khó khăn của cô ta hình như đó giờ luôn là như thế.

Bỏ nhà ra đi tới bên ngoài gặp phải khó khăn nếu như trộm không được thì có lẽ chính là đi cướp thôi.

Tất nhiên một thân con gái như cô ta không làm nổi những chuyện này nên cô ta kết bạn với những người tương tự và cấu kết cùng nhau gây án.

Bao nhiêu năm qua chẳng lẽ chỉ làm mỗi một chuyện xấu này thôi sao?

E rằng chỉ có chuyện này mang tính chất man rợ nhất thôi.

Loading...