Nghĩ như thế Ninh Hương cũng tạm thời chấp nhận được chuyện này, nói ra khi xưa Ninh Lan ăn trộm tiền trong nhà bỏ trốn, bản thân cô cũng suýt chút nữa bị liên lụy đến, sau đó cũng buộc phải trốn tránh một hai năm.
Nếu không phải trốn đủ nhanh thì khi đó cô cũng phải cùng nhau gánh chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Triệu rồi.
Cô trốn tránh Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sao? Là nhà họ Triệu sao? Suy cho cùng cũng là một mớ hỗn độn do Ninh Lan để lại sau khi cuỗm tiền chạy mất.
Sự tàn nhẫn của Ninh Lan đã ăn sâu từ trong xương tủy và mạch máu, một khi ác niệm và hành vi độc ác bắt đầu thì không cách nào ngừng lại được nữa.
Một mình cô ta lưu lạc ở bên ngoài, chắc chắn cô ta còn gặp phải những khó khăn và gian nan hơn việc Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên ép cô ta phải lấy người mình không thích, hoàn cảnh sinh sống sẽ càng khó khăn hơn gấp trăm gấp ngàn lần, nếu như cô ta vẫn dùng ác niệm để giải quyết vấn đề thì tất nhiên sẽ không ngừng nảy sinh ra ác niệm ngày càng lớn hơn nữa.
Thậm chí Ninh Hương có thể tưởng tượng ra, đi đến bước đường ngày hôm nay thì có lẽ Ninh Lan vẫn không hề cảm thấy bản thân có vấn đề gì cả, cô ta đi đến bước đường ngày hôm nay đều do bị ép buộc cả, hoặc là người hoặc là hoàn cảnh mới ép buộc cô ta đi đến bước đường ngày hôm nay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Và trong đám người ép buộc cô ta thì có lẽ cũng có người chị ruột sau khi nuôi cô ta đi học liền không quan tâm đến cô ta nữa.
Khi Ninh Hương và Vương Lệ Trân đang nói chuyện thì Lâm Kiến Đông vẫn đang bận rộn nấu cơm tối, bà người đến bàn ăn ngồi xuống ăn cơm, không khí trên bàn ăn vẫn chưa thoải mái lắm nhưng cũng không còn tiếp tục nói gì về chuyện của Ninh Lan nữa.
Vương Lệ Trân tuổi đã cao, ăn xong cơm xem tivi nghỉ ngơi một lúc thì hai con mắt đã sớm đánh nhau, liền rửa ráy rồi về phòng mình ngủ rồi. Còn lại hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ngồi đó xem tivi và trò chuyện một lúc.
Mắt thấy lập tức sắp đến Tết rồi, Lâm Kiến Đông nghĩ ngợi liền nói với Ninh Hương: “Năm nay Tết anh không về thôn nữa mà ở lại ăn Tết với em và bà Lệ Trân, ngày mai anh sẽ viết thư về nói rõ tình hình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-370.html.]
Ninh Hương quay người qua nhìn anh và tò mò hỏi: “Tại sao?”
Lâm Kiến Đông nhìn Ninh Hương nói: “Bây giờ Ninh Lan không biết đã đi đâu, một ngày cô ta chưa bị cảnh sát bắt được thì trong lòng anh vẫn chưa thể an tâm. Suốt năm sáu năm không có gặp, cũng không biết rốt cuộc bây giờ cô ta đã biến thành người thế nào nữa, anh sợ cô ta bị dồn đến đường cùng rồi, lỡ như chạy đến đây tìm em thì có thể sẽ có rắc rối đấy.”
Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông nghĩ ngợi một lúc, khuôn mặt không biểu cảm chớp chớp mắt nói: “Chắc là không đâu, đồng bọn của cô ta cũng đã bị bắt rồi, bây giờ cô ta chỉ có một mình, cảnh sát lại đang tìm kiếm cô ta khắp nơi, có lẽ cô ta cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài đâu. Còn nữa, thôn chung ta cũng không có ai biết em ở chỗ nào của Tô Thành nên cô ta cũng không biết đâu.”
Bây giờ Ninh Hương không có chuyện gì cần thiết phải đi ra ngoài, có thể luôn ở trong nhà không ra khỏi cửa, vì thế khả năng để Ninh Lan tìm được thật sự không lớn lắm, nơi Ninh Lan có thể tìm được là cửa tiệm Ninh Hương Các và công ty.
Nhưng Lâm Kiến Đông vẫn không thể nào yên tâm, anh nói với giọng nghiêm túc: “Khoảng thời gian này anh nhất định phải ở bên cạnh em.”
Nghĩ kỹ thì có Lâm Kiến Đông ở đây sẽ càng yên tâm hơn một chút, dù Ninh Lan có thế nào thì cũng chỉ là một cô gái, nói về sức mạnh thì không thể nào so với Lâm Kiến Đông, vì thế cô cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ gật đầu với Lâm Kiến Đông: “Được thôi.”
Bởi vì chuyện của Ninh Lan, thật ra tối hôm đó ba người họ cũng ngủ không ngon giấc cho lắm, Vương Lệ Trân ngủ rất sớm nhưng vẫn không có ngủ sâu, buổi tối có một chút động tĩnh liền thức giấc, sáng sớm trời còn chưa sáng đã thức dậy rồi.
Khi Lâm Kiến Đông nghe thấy tiếng động thức dậy thì bà ấy đang nấu bữa sáng trong nhà bếp, Lâm Kiến Đông rửa mặt xong liền đến nhà bếp phụ giúp, cùng bà ấy giúp đỡ nấu xong bữa ăn sáng thì vừa kịp lúc Ninh Hương đi xuống lầu.
Ninh Hương đi rửa mặt xong cũng qua ngồi vào bàn ăn sáng.
Cô nhìn thấy sắc mặt Vương Lệ Trân không tốt lắm nên quan tâm hỏi một câu: “Bà, tối qua bà ngủ không ngon sao?”
Vương Lệ Trân dùng tay dụi dụi đôi mắt và không hề che giấu: “Thì chính là chuyện của Ninh Lan đấy, trong lòng cứ bồn chồn không yên, ngủ một lúc tỉnh một lúc, cứ sợ có người vào nhà, nghe thấy động tĩnh liền thức dậy, không ngủ ngon giấc lắm.”