Đúng lúc mấy ngày kế tiếp không có việc gì quan trọng, Ninh Hương cất phong thư đi, ngồi xuống ăn cơm tối cùng Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông trước. Ăn cơm tối xong quay về phòng thu dọn một chút, tìm một cái túi đựng hành lý nhỏ, cho vài món đồ tắm rửa, quần áo vào.
Đang thu dọn quần áo thì Vương Lệ Trân gõ cửa đi vào, ngồi xuống chiếc giường bên cạnh cô nói: “Quyết định đi gặp cô ta rồi sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương cầm quần áo gấp lại cho vào túi hành lý, tay hơi chỉnh lại một chút nói: “Đi gặp cô ta một lần, khiến cô ta hoàn toàn hết hy vọng, nếu không cô ta vẫn sẽ gửi thư đến đây. Thật ra cháu rất muốn đến xem, xem cô ta còn muốn cháu nói cái gì nữa.”
Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương nghĩ nghĩ: “Còn có thể nói cái gì được chứ? Sợ là còn muốn trách móc cháu nữa đấy.”
Ninh Hương nhìn về phía Vương Lệ Trân: “Bà cũng có cảm giác như vậy sao?”
Vương Lệ Trân hít vào một hơi khẽ chép miệng vài cái, chậm rãi nói: “Nha đầu Ninh Lan kia biết nói thế nào đây, vẫn luôn mang thù không nhớ ơn. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đối với A Hương cháu quả thật mắc nợ rất nhiều, nhưng đối với Ninh Lan quả thật lại không có mắc nợ nhiều, chẳng qua là sau khi cô ta tốt nghiệp đã để cho cô ta đi làm hai năm để kiếm sống, bây giờ cô ta đã là người lớn, còn muốn ăn bám ở nhà, cái này mà được sao? Còn vì chuyện này mà cãi nhau, mối quan hệ không còn như trước nữa. Hủy hoại sự cố gắng của gia đình, cũng chính là hủy hoại đi bản thân cô ta.”
Chuyện này nói thế nào cũng không khó bằng chuyện khi đó Ninh Hương ầm ĩ đòi ly hôn, có thể có rất nhiều cách. Chỉ là cô ta chạy tới nhà họ Triệu nói không muốn, nhà họ Triệu có thể ngang ngược dùng tiền mua cô được sao? Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ nữa.
Hoặc là cô ta không cần phải đi đến nhà họ Triệu nói chuyện này, có thể đi tìm Hứa Diệu Sơn, nhờ Hứa Diệu Sơn đi đến nhà cô ta nói chuyện giúp cũng được. Kết hôn không giống như ly hôn, lấy ví dụ như Ninh Hương trước đây, Hứa Diệu Sơn chắc chắn sẽ giúp Ninh Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-376.html.]
Cho dù là một cách cô ta cũng không chịu thử, không phản kháng như bình thường, mà lập tức nổi giận.
Nếu những gì Ninh Hương đã trải qua đều dồn lên người cô ta, có phải cô ta đã lấy tiền đi mua thuốc diệt chuột, lúc nấu cơm đổ vào trong nồi, đầu độc g.i.ế.c c.h.ế.t cả một nhà rồi hay không? Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa làm được gì.
Đối với nhà họ Ninh mà nói, cô ta cũng chỉ giống như một người đòi nợ, từ nhỏ đến lớn không phải chịu quá nhiều uất ức, thuận thuận lợi lợi tốt nghiệp trung học, sau đó nổ một tiếng sấm lớn, thổi bay tất cả mọi người trong nhà.
Việc này qua rồi cũng không nên nói nữa, mà cho dù nói tiếp cũng không thể kết thúc được, cho nên Vương Lệ Trân lại tiếp tục nói: “Cháu nói xem với tính tình của cô ta, đi ra ngoài nhiều năm như vậy rồi mà cũng không giống ai, đi tới từng bước như ngày hôm nay, cô ta có cảm thấy tất cả những vấn đề đều do mình mà ra không? Phải cảm thấy mọi vấn đề đều do mình mà ra, sửa đổi bản thân thật tốt là được rồi.”
Ninh hương tiếp tục thu dọn hành lý, Vương Lệ Trân ngồi vẫn tiếp tục nói: “Cô ta có thể vì chuyện tìm đối tượng mà trực tiếp biến gia đình thành cái dạng kia, liên lụy đến nhiều người như vậy, bà cảm thấy, cô ta sẽ không nhớ được ân tình của người chị gái là cháu đâu. Nói như vậy ở trong mắt cô ta bây giờ, chỉ có người khác là thiếu nợ cô ta, thậm chí là cả thế giới đều thiếu nợ cô ta, duy chỉ có mình cô ta là không mắc nợ ai.”
Ninh Hương thu dọn hành lý xong kéo khóa kéo lại, ngồi xuống bên cạnh Vương Lệ Trân, nhìn bà nói: “Lòng tốt nhỏ nuôi người tốt, lòng tốt lớn nuôi hận thù, đương nhiên câu này không phải do người ta nói lung tung. Cháu và cô ta là chị em ruột thịt, từ nhỏ đến lớn cùng ăn cùng ngủ với nhau, cháu yêu thương cô ta nhiều hơn rất nhiều so với bố mẹ hay em trai lúc đó, tất nhiên chủ yếu đều là cháu đối xử với cô ta rất tốt. Đột nhiên cô ta bất hòa, tự nhiên lại bắt đầu đi ôm hận, cảm thấy tất cả những khổ sở mà cô ta gặp sau này, cháu là chị gái đều phải chịu tất cả trách nhiệm.”
Vương Lệ Trân nghe đến đây, nhìn Ninh Hương nói: “Cho tới ngày hôm nay, nếu cô ta còn không biết đạo lý như vậy, A Hương cháu để cho bà mắng c.h.ế.t cô ta đi. Bị giam lâu như vậy còn không biết tốt xấu gì cả, có thấy cũng không cứu.”
Ninh Hương vỗ vỗ mu bàn tay Vương Lệ Trân, đồng ý với lời bà ấy nói: “Vâng ạ.”
Hai người ngồi nói chuyện có liên quan đến nhà họ Triệu một lúc, Vương Lệ Trân có chút buồn ngủ đi xuống rửa mặt đi ngủ trước. Sau khi Vương Lệ Trân đi không lâu, Lâm Kiến Đông lại đi đến gõ cửa phòng cô để nói chuyện.