Vẻ mặt cùng giọng nói của Ninh hương vẫn rất bình tĩnh: “Cái gì mà rốt cuộc là vì sao? Vì sao tự nhiên tôi lại khỏe mạnh một cách bất thường? Vì sao tự nhiên lại không che mưa chắn gió cho cô? Vì sao tự nhiên không coi cô là đứa em gái tốt nhất nữa?”
Hốc mắt Ninh Lan hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm Ninh Hương, vẫn câu hỏi kia: “Cho nên... rốt cuộc là vì sao?”
Ninh Hương nhẹ nhàng hít một hơi, nghiêm túc nhìn Ninh Lan, một lúc sau mới nói: “Thật ra tôi rất muốn hỏi, vì sao đến bây giờ cô vẫn muốn hỏi đến những chuyện như thế này? Ai quy định tôi phải đối xử tốt với cô? Phải che mưa chắn gió cho cô? Phải trả giá vì cô?”
Giọng nói của Ninh Lan mang theo cảm xúc: “Chị là chị gái ruột của tôi!”
Nói xong không đợi Ninh Hương nói, vành mắt cô ta hồng lên ngập tràn oán hận tiếp tục nói: “Lúc tốt nghiệp, chuyện đơn giản như vậy, rõ ràng chị có thể giúp tôi, nhưng mà chị lại không giúp. Sau khi tôi trải qua cuộc sống ở nhà như vậy, chị chẳng những không đau lòng cho tôi, mà chị còn cười cợt tôi. Rõ ràng chị có thể nắm tay tôi cùng nhau bước đi, nhưng chị lại chỉ muốn nhìn thấy tôi rơi xuống địa ngục.”
Nói xong lại cố gắng hít hít mũi một chút: “Chị có biết sau hai năm đầu sau khi tôi bỏ trốn đã sống thế nào không? Chị có biết tôi khổ sở chịu đựng, cố gắng chịu đựng cho tới ngày hôm nay như thế nào không? Vào ngày mưa to tôi phải ngủ ở gầm cầu, uống nước ở ruộng lúa, tôi phải sống cảnh màn trời chiếu đất, tôi phải sống trong cảnh người không ra người ma chẳng ra ma, tôi...”
“Đừng nói nữa.”
Ninh Hương nhìn Ninh Lan cắt ngang lời cô ta, lại nói tiếp: “Đừng nói với tôi những lời này, một chút tôi cũng không thể thông cảm được với cô, cũng không thể đau lòng cho cô, những khổ sở mà cô trải qua, đều do chính cô chọn lấy, không có liên quan đến người khác.”
Ninh Lan trợn trắng mắt, hốc mắt đỏ ửng lên, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Ninh Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-378.html.]
Ninh Hương đối diện với cô ta khoảng chừng hai giây, rồi mới mở miệng nói: “Cô chịu khổ vậy tôi thì chưa chịu khổ sao? Những nỗi khổ tôi trải qua cô đã từng trải qua chưa? Cấp hai tôi đã phải nghỉ học, còn cô thì được học tới trung học.”
“Sau khi nghỉ học mỗi ngày tôi phải ở nhà làm thêu kiếm tiền, cô thì làm cái gì? Tôi phải gả cho nhà họ Giang sống cuộc sống như một nô tì, hầu hạ mẹ chồng và ba đứa nhỏ, lúc chịu đựng không nổi nữa muốn ly hôn, cô đang làm cái gì?”
“Muốn so sánh sự bi thảm với tôi sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, cô được sống cuộc sống sung sướng, tôi thì sống được ngày nào sung sướng chứ? Khi lấy chồng giống tôi, cô gặp phải bao nhiêu khó khăn, phải gánh chịu bao nhiêu chuyện? Cô chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng cô vẫn được sống cuộc sống thoải mái! Cô hỏi tôi làm thế nào mà chịu đựng được cho đến ngày hôm nay ư, thật ra tôi muốn hỏi cô, cô cảm thấy tại sao tôi lại có thể chịu đựng được cho đến ngày hôm nay? Cô cảm thấy tôi so với cô vẫn còn quá thoải mái có đúng vậy không?”
“Lúc tôi ầm ĩ đòi ly hôn bị đuổi ra khỏi nhà, ở bên ngoài màn trời chiếu đất, Ninh Lan cô đối với tôi như thế nào? Cô mắng tôi không biết suy nghĩ, cô mắng tôi làm mất mặt mọi người trong nhà, cô mắng tôi hủy hoại sự cố gắng của cả gia đình!”
“Sao lúc mắng tôi lại có tình cảm và trách nhiệm với gia đình thế, mà đến khi sự việc rơi chính lên người mình, thì cô lại trực tiếp phá hủy cái gia đình đó như vậy chứ?”
“Khi tôi khó khăn, cô chẳng những không giúp tôi chia sẻ dù chỉ một chút, cô còn bỏ đá xuống giếng! Cô không nên lên mặt hỏi tôi vì sao không đối xử tốt với cô, chính cô phải tự hỏi bản thân mình, cô đáng sao? Cô xứng đáng sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cô chỉ biết những ngày khổ sở của mình, chỉ biết khó khăn của mình, chỉ biết người khác đối xử bất công với cô, thậm chí còn oán hận tôi vì tôi không giúp cô, nhưng thời điểm tôi cực kỳ đau khổ, cô đã làm được gì?”
Nghe xong những lời này, Ninh Lan hơi hít hít mũi nói: “Chị nói tôi có thể làm được cái gì? Tôi có bản lĩnh để làm gì sao? Lúc chị ầm ĩ đòi ly hôn, tôi còn chưa tốt nghiệp, tôi không có tiền không có công việc, cái gì tôi cũng không có, tôi có tài cán gì để giúp được chị chứ? Rõ ràng chị giỏi hơn tôi, một đỡ em gái của chị một lần khó khăn như vậy sao? Nếu như cô ra giúp đỡ tôi dù chỉ một lần, nhất định tôi sẽ không phải đi đến bước đường như ngày hôm nay!”
Ninh Hương nhìn gương mặt của Ninh Lan, từ từ tỉnh táo lại, cười chế giễu một cái nói: “Không phải cô không có bản lĩnh, mà là cô không có tâm. Nếu như cô có một chút đau lòng cho người chị gái là tôi đây, tôi sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với cô. Cô chính là một con sói mắt trắng, cho dù tôi có đối xử với cô tốt thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ nhớ được một chút ân tình, cô chỉ coi đó như điều hiển nhiên. Cô đi từng bước đến ngày hôm nay, không phải bởi vì tôi không giúp cô, mà là do trong lòng cô đã xấu xa rồi.”