Nhưng bà có thể chắc chắn rằng: tiêu tiền nhẹ nhàng như thế sẽ phải trả giá rất nhiều.
Ninh Lan chẳng có mấy tình cảm đáng nói với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên. Cô ta lừa người trong nhà ra nông nỗi đó, mấy năm nay, cuộc sống của một nhà bốn người còn thảm hại hơn cả cô ta. Đương nhiên cô ta không viết thư về nhà, càng chẳng muốn gặp bọn họ.
Mà Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng không muốn gặp cô. Sau khi nhận được bản án mà tòa án kí gửi đến, họ cầm về nhà rồi ném thẳng vào bếp đốt, vừa đốt vừa hùng hùng hổ hổ mắng cả buổi sáng, trách mình sinh ra một con sói vô ơn độc ác.
Lúc đốt, Hồ Tú Liên còn không khỏi thầm lấy làm may mắn trong lòng. May mắn lúc trước, Ninh Lan còn chưa to gan đến nỗi này, chỉ ôm tiền chạy, không mua bao thuốc diệt chuột đầu độc c.h.ế.t cả nhà bọn họ.
Thật ra, chuyện của Ninh Lan cũng khiến bọn họ lo lắng hãi hùng suốt một thời gian dài. Mãi đến khi nghe nói Ninh Lan bị phán ngồi tù vô thời hạn, người một nhà mới dám thở phào một hơi. Bọn họ không sợ chuyện khác, chỉ sợ sau này cô ta quay về tiếp tục trả thù người trong nhà.
Chuyện này trôi qua, một nhà bốn người nhà họ Ninh càng tuân theo đạo lí an phận làm người, không dám làm mình làm mẩy, không dám đắc tội bất cứ ai, ngày ngày đàng hoàng tử tế làm việc, chỉ mong có thể sống yên ổn.
Chuyện đen đủi tạp trúng đầu quá nhiều, người một nhà sớm cam chịu số phận, cũng sợ, không có gan và tinh thần khóc lóc om sòm, làm ầm ĩ khắp nơi như trước nữa.
Hiện giờ, bọn họ đều hiểu sâu một đạo lý: không tác oai tác quái, rụt đầu không gây chuyện thì mới có thể sống yên ổn hơn bất cứ ai.
Mà bọn họ rụt đầu sống yên phận, Ninh Hương cũng được sống thoải mái yên bình.
Từ nay về sau, tất cả đều có cuộc sống yên ổn.
***
Khi thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn, trời đã vào đông.
Hơn nửa năm nay, Ninh Hương vẫn luôn không ngừng mở rộng buôn bán, cô mở cửa hàng ở Bình Thành, Lăng Thành và cả Vũ Hàng gần đó. Vì tiếng tăm và hiệu ứng thương hiệu đẳng cấp của Ninh Hương, việc buôn bán của các cửa hàng đều khá tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-381.html.]
Sau hai năm kinh doanh, thương hiệu thợ thêu Mộc Hồ dần dần nổi tiếng, thậm chí còn có người giàu rảnh rỗi đích thân đến Mộc Hồ ngắm tranh, mua tranh. Ngoại trừ ngắm tranh, họ cũng tham quan buổi huấn luyện thợ thêu và quá trình gia công trong nhà xưởng.
Qua hơn nửa năm huấn luyện, chất lượng tác phẩm của các thợ thêu có tay nghề tốt của thợ thêu Mộc Hồ đã tăng cao. Ninh Hương lại tận dụng nhãn hiệu Ninh Hương Các, bán các thêu phẩm này ra ngoài, từ đó, các tác phẩm của họ dần dần có tiếng, ví dụ như Dương Tuệ.
Tuy chỉ đạo rất nhiều kĩ xảo cho các thợ thêu khác, nhưng Ninh Hương cũng không trì hoãn việc sản xuất thêu phẩm của mình.
Tác phẩm của cô vẫn xuất hiện trong những nơi chính thức, với quy mô tương đối cao, đồng thời xuất hiện tại các phiên đấu giá lớn bên Hồng Kông. Thậm chí còn có tác phẩm vượt biên giới, xuất hiện trong tay một vài nhà sưu tầm nổi tiếng nước ngoài.
Lâm Kiến Đông quản lý và kiểm soát từ trên xuống dưới hệ thống Ninh Hương Các rất tốt, từng bước mở rộng thị trường, từng bước phát triển vô cùng ổn định. Trình độ phát triển mọi mặt của Ninh Hương các dần dần được mở rộng, trở thành thương hiệu mẫu mực trong ngành thêu, dệt may.
Gần đây, Lâm Kiến Đông đang bàn một thương vụ làm ăn có yêu cầu rất cao. Lúc trước, họ đã từng trao đổi mấy lần, bây giờ đã hẹn thời gian để gặp mặt nói chuyện một chút. Vì phi vụ này khác với những phi vụ khác, nên đích thân anh sẽ tới bàn bạc trao đổi.
Phải bàn chuyện làm ăn ở nơi khác tất phải đi công tác một chuyến, anh dẫn trợ lý đến Bình Thành ở vài ngày.
Ninh Hương còn có việc riêng của mình, nên không đi cùng anh trong giai đoạn hiệp đàm này. Đợi đến khi phi vụ này được xác định hoàn toàn, lãnh đạo hai bên đồng loạt trình diện, chuẩn bị kí kết hợp đồng, cô và anh lại cùng tham gia trường hợp chính thức này.
Lúc nhắc tới chuyện này, Ninh Hương còn đùa với Lâm Kiến Đông rằng: “Sếp tổng phải đến cuối mới ra trận.”
“Trường hợp bé tí bình bình thường thường không mời em đi nổi.”
Lâm Kiến Đông nghe xong cũng chỉ cười, nói hùa ý cô: “Mấy chuyện nhỏ ở giai đoạn đầu này, tôi chạy chân giúp quý bà đây là được.”
Đêm hôm trước khi đi công tác, Ninh Hương ngồi trong phòng Lâm Kiến Đông, nhìn anh sắp xếp quần áo hành lý.
Nhìn một lúc, cô đi đến trước tủ quần áo của Lâm Kiến Đông, lấy vest của anh ra, cẩn thận gấp rồi đặt tới trong vali của anh, nói: “Kiểu quần áo này không bị nhăn, em đích thân chọn đấy, đến lúc đó anh nhất định phải mặc nó nhé.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mắt Lâm Kiến Đông chan chứa nét cười, anh nhìn cô, “Nhớ kĩ rồi, chắc chắn anh sẽ mặc mà.”