Những lời nói này thật sự vô cùng buồn cười, Ninh Hương không chịu nổi bật cười một cái, cô không hề quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khác. Nhìn thấy trạm trường Trần liền bảo ông ấy trực tiếp tiễn khách, còn mình đi thẳng về phòng thêu.
Đến phòng thêu làm việc một lúc vẫn còn cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Huệ phía đối diện đang nghiêm túc thêu thùa, vì thế Ninh Hương nghĩ ngợi một lúc rồi buông kim chỉ trong tay xuống, sau đó gọi Dương Huệ đến phòng làm việc của mình.
Đến phòng làm việc ngồi xuống, Ninh Hương hỏi Dương Huệ: “Có phải chồng của bà Lệ Trân đã quay trở về không?”
Nghe đến đây, Dương Huệ nhanh chóng gật gật đầu: “Trở về vài ngày rồi, nghe nói là mắc căn bệnh ung thư gì đó không thể chữa trị được, sống không được bao nhiêu ngày nữa nên định quay về c.h.ế.t ở nhà, cái gì mà cội nguồn gốc rễ là phải chôn trong nhà, chặng đường cuối cùng của cuộc đời phải trôi qua ở nhà.”
Cội nguồn gốc rễ, Ninh Hương không chịu nổi bật cười: “Thì ra ông ấy vẫn còn biết gốc rễ của mình ơ đâu sao, biết ở nơi này mình có nhà sao.”
Nói xong cô lại hỏi Dương Huệ: “Thế bây giờ ông ấy ở đâu?”
Dương Huệ nói: “Chính là ở trong hai căn chòi lá của nhà ông ấy, con trai ông ấy đưa đến đây liền quay về rồi chứ không có ở lại chăm sóc ông ấy. Đó giờ ông ấy sống ở phương nam cô cũng biết chứ, người vợ bên đó đã c.h.ế.t rồi, chỉ có một mình quay về rồi, sao thế, người vừa rồi đến tìm cô là ông ấy sao, thế ông ấy muốn tìm gặp bà Lệ Trân sao?”
Ninh Hương khẽ hít một hơi và gật gật đầu.
Dương Huệ nhìn Ninh Hương một lúc lại do dự nói: “Nghe người ta nói khi xưa ông ấy cũng khá khó khăn, đi xa như thế cũng không quay trở về, có lẽ là gặp được thích hợp nên lập gia đình ở bên đó luôn, cả đời này cũng không quay về nữa.”
Ninh Hương chỉ nhìn Dương Huệ không nói gì cả, lẽ ra vẫn còn cảm thấy có chút bực mình, khi nghe xong những lời này đột nhiên sự bực dọc trong lòng đã tan biến đi, có gì đáng để tức giận với loại người này chứ, trong lòng họ thì tất cả mọi thứ đều chỉ là lẽ đương nhiên mà thôi.
Những câu chuyện giống như thế này còn nghe ít sao, những người đàn ông chạy đến Loan Loan trên cơ bản đều lập thêm một gia đình, con đàn cháu đống, còn người phụ nữ ở dưới quê thì đa phần đều cực khổ chờ đời cả đời, ở nhà quanh quẩn cả một đời.
So với Vương Lệ Trân thì một chút khó khăn ông ấy phải gánh có là gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-384.html.]
Thật sự không thể trở về sao? Trên đường hành khất ăn xin, bò cũng có thế bò về nhà mà?
Ông ấy chỉ là lựa chọn cuộc sống nhẹ nhàng hơn mà thôi, có lựa chọn mới nên muốn bắt đầu một cuộc sống mới mà thôi.
Đúng vậy, chia cắt bao nhiêu năm không ở bên nhau, ông ấy bắt đầu một cuộc sống mới có cái gì sai chứ?
Có sai cũng là do thời đại sao, có liên quan gì đến bản thân ông ấy chứ?
Vì vậy nên ông ấy cũng còn mặt mũi đến Ninh Hương Các tìm Vương Lệ Trân.
Ninh Hương khẽ thở phào một cái và nhìn Dương Huệ nói: “Thế thì hãy để một mình ông ấy sống trong căn nhà chòi, để ông ấy thử nỗi cực khổ suốt mấy mươi năm qua của bà Lệ Trân.”
Cả một đời người, chỉ một câu xin lỗi nhẹ tênh là muốn bỏ qua hết sao?
Dương Huệ tiếp tục nói: “Ăn cơm thì đến nhà người cháu trai ăn, nghe nói là có đưa tiền, có lẽ là muốn tìm bà Lệ Trân quay về để có người bầu bạn thôi, nghe nói căn bệnh ung thư này của ông ấy cũng khá nghiêm trọng, mỗi khi đêm về đều đau đến mức lăn qua lăn lại trên giường.”
Ninh Hương cũng không muốn nói thêm cái gì nữa mà chỉ nói một câu: “Lão già đó nằm mơ đi.”
Dương huệ không chịu được bật cười: “Chị A Hương, lần đầu tiên em thấy chị mắng người đấy.”
Ninh Hương cũng bất giác bật cười một cái: “Thôi đi, quay về làm việc nào.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì thế cả hai cũng không nói thêm cái gì nữa mà tiếp tục quay về phòng thêu làm việc với các thợ thêu khác, cho tới chập tối Ninh Hương ngồi xe vào thành phố, ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài mà thất thần, trong đầu chỉ nghĩ về chuyện của Vương Lệ Trân thôi.