Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:29
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kiến Đông ngủ ở nhà một đêm, ngày hôm sau liền trở lại thành phố.

Trước khi đi, anh còn cố ý đi một vòng quanh nhà Vương Lệ Trân, vốn dĩ muốn xem chồng của Vương Lệ Trân trong căn nhà tranh sống như thế nào, nhưng anh còn chưa kịp đến gần thì đột nhiên thấy căn nhà tranh “ầm” một cái sập xuống.

Sau khi căn nhà bị sập tan tành thành bùn cùng rơm, bên trong bò ra một ông già, gương mặt đầy bụi cỏ.

Lâm Kiến Đông đứng từ xa quan sát một lúc rồi quay lưng bỏ đi.

Trước đây trên bãi đất nền của căn nhà tranh vốn có nhà gói, nhưng sau khi “Đại cách mạng” bắt đầu, cả nước náo loạn, những gian nhà gói đó đã bị người ta đập phá, sau này chỉ có thể dựng được hai căn phòng cỏ tranh tường đất.

Lâm Kiến Đông không biết ông ta ở miền nam sống khó khăn thế nào, nhưng dù khó khăn thế nào đi chăng nữa, thì ông ta chẳng phải cũng tìm được vợ mới, sinh đứa con mới rồi sao? Có tình mới rồi liền quên mất người vợ đang đợi mình ở nhà.

Ông ta còn mặt mũi xin lỗi Vương Lệ Trân, có lẽ là vì ông ta cho rằng mình không có vấn đề gì lớn. Lý do của ông ta không hơn không kém, ông ta cũng bị bắt buộc, lại không biết con trai của bọn họ sau này không sống sót, cũng không biết Vương Lệ Trân sống như nào trong mấy chục năm qua.

Lâm Kiến Đông thực sự không thể hiểu được hành động của ông ta, anh cũng đã tận mắt chứng kiến Vương Lệ Trân ở trong thôn sống qua ngày như thế nào, nói phũ hơn một chút, chuyện mà ông ta đã làm, căn bệnh ung thư hành hạ ông khi về già, đã được coi là hời cho ông ta rồi.

Trớ trêu thay cho lá rụng về cội, nếu thật tâm với quê hương, cội nguồn thì năm đó sao lại không nghĩ cách quay về?

Lá rụng về cội, chẳng nhẽ lại là lúc còn trẻ muốn buông thả thế nào thì buông thả, muốn bay nhảy ở đâu thì bay nhảy ở đó, muốn cưới bao nhiêu vợ thì tùy ý, cuối cùng già yếu bệnh tật sắp chết, quay lại còn có căn nhà ấm áp cho ông ta?

Đàn ông có thể làm như vậy sao?***

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện về chồng của Vương Lệ Trân, Lâm Kiến Đông quay về cũng không nói nhiều.

Điều kiện sống hiện tại của Vương Lệ Trân rất tốt, có thể nói bà ấy có một tuổi già hạnh phúc thực sự. Bà ấy cũng đã nghĩ thoáng bỏ xuống từ sớm, không hề bị sự việc này ảnh hưởng chút nào, cho nên không cần nhắc tới một người không liên quan như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-389.html.]

Về đến nhà, anh không nghĩ chuyện này nữa, Lâm Kiến Đông trực tiếp kéo Ninh Hương vào phòng, lấy phong bao đỏ ra đưa cho Ninh Hương, anh cười nói với cô, “Lì xì của bố vợ tương lai và mẹ vợ tương lai, bảo anh mang đến cho em. “

Ninh Hương nhìn chằm chằm lì xì một lúc, sau đó nhìn Lâm Kiến Đông,” Không phải nói trước anh về nhà chào trước, để họ có quá trình tiếp nhận, rồi sau đó dành thời gian em cùng anh quay về, chính thức thăm hỏi bọn họ sao? “

Mặc dù quen biết lâu rồi nhưng họ dù sao cũng là trưởng bối, trong truyện kết hôn tiểu bối vẫn phải có cấp bậc lễ nghĩa.

Lâm Kiến Đông cười nói: “Dương Tuệ đã để lọt tiếng gió từ sớm. Bọn họ biết chúng ta ở bên nhau lâu rồi, em nhìn cái lì xì này xem, cũng không biết áp đáy hòm bao lâu rồi.” Của cái hộp. Mẹ anh nói em bận nên không cần chạy đi chạy lại. “

Một lúc sau, Ninh Hương vươn tay cầm lấy phong bao đỏ trên tay Lâm Kiến Đông, ngón tay vê một cái cũng khá là dày. Cô nhìn phong bao đỏ mím môi cười một tiếng, sau đó nhìn Lâm Kiến Đông, “Vậy tiếp theo làm gì?”

Lâm Kiến Đông nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên đẩy cô lên giường, nghiêng người ép qua, mặt đầy ý cười nói với cô: “Ngày mai liền đi xin giấy đăng ký kết hôn, xin xong giấy kết hôn thì chụp ảnh cưới, sang năm định ngày lành tháng tốt làm đám cưới.”

Ninh Hương thấy anh đột nhiên không nghiêm túc, vì vậy cô đặt tay lên n.g.ự.c anh, đè giọng giống như làm việc xấu nói: “Bà Lệ Trân còn ở bên ngoài xem tivi đó, anh đây là định làm gì?”

Lâm Kiến Đông nở nụ cười, “Ngày mai là vợ của anh rồi, anh còn không được hôn một cái sao?”

Ninh Hương đưa tay che miệng thì thào nói: “Anh dám!”

Lâm Kiến Đông dùng ngón tay mò mẫm trên eo cô, gãi hai cái vào eo cô, Ninh Hương bị anh cào bật cười thành tiếng, vội vàng vươn tay bắt lấy tay anh. Sau đó hai người bắt đầu chọc nhau, anh nắm lấy eo tôi một cái, tôi liền gãi vào eo anh hai cái.

Cười cũng không dám cười thành tiếng, đều phải ép xuống, nhịn đến sắp tắt thở.

Cười không ngừng được, sau đó Lâm Kiến Đông nắm lấy cổ tay Ninh Hương, cầm tay cô đè lên tấm trải giường bên cạnh, môi anh cúi xuống che miệng cô lại. Trong giây lát cả hai đều ngừng cười, nhưng vẫn còn hơi thở gấp.

Hơi thở trở nên nóng bỏng, bầu không khí xung quanh bốc cháy, lông mi Ninh Hương run hai cái, thả lỏng hô hấp nhắm mắt lại…

Loading...