Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:31
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời đại này giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa có ảnh chụp, nhưng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn như cũ từ trang phục tới tinh thần đều rất đẹp đẽ. Hai người họ mang theo đầy đủ giấy chứng nhận và tài liệu, đáy lòng tràn đầy vui mừng đi đến cục dân chính nhận lấy giấy chứng nhận màu đỏ vui vẻ kia.

Lúc đi được nửa đường, Lâm Kiến Đông còn đi vào cửa hàng mua một ít kẹo chocolate. Nếu niềm vui có thể chuyển thành một thứ gì đó và chia sẻ ra bên ngoài, khiến mọi người cũng cảm nhận được niềm vui mừng này vậy chắc hẳn phải là kẹo chocolate.

Lâm Kiến Đông cũng là người từng vào nam ra bắc, trải qua rất nhiều việc đời. Kết quả hôm nay chỉ đến làm một tờ giấy chứng nhận màu đỏ mà anh lại tỏ ra vô cùng hồi hộp. Thấy nhân viên công tác thì vô cùng khách sáo, đưa cho người ta không ít kẹo mừng và chocolate.

Thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Ninh Hương vừa ấm áp lại vừa có chút chua xót, cô cố chịu đựng không để ướt khóe mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là Ninh Hương không hề nghĩ tới cuộc đời này của mình thật sự có thể gặp được một người như vậy, một người cùng cô đi hết chặng đường, một người trong lòng trong mắt đều là cô và cũng chỉ có cô, một người nâng niu cô trong lòng bàn tay mà che chở, xem cô như là bảo bối quý giá nhất mà quý trọng.

Thì ra cô cũng có thể trở thành bảo bối của người khác.

Lúc cầm giấy chứng nhận màu đỏ bước ra khỏi cổng cục dân chính, khóe mắt của Ninh Hương vẫn còn hơi ướt. Lâm Kiến Đông thấy khóe mắt cô có chút đỏ thì vội kéo cố đến bên cạnh, quan tâm hỏi han: “Em sao vậy?”

Anh đang vui vẻ đến mức sắp nổ tung rồi, nhưng sao cô vẫn còn ướt khóe mi.

Vốn dĩ Ninh Hương cho rằng mình có thể đè nén xuống, kết quả bị anh hỏi như vậy, khóe mi cô càng ướt hơn. Cô vươn tay lên lau khóe mắt, hít hít mũi cố gắng kiềm chế cảm xúc, kết quả khi nói chuyện vẫn có chút run nhẹ: “Em quá vui mừng đấy.”

Hiện tại họ đã là vợ chồng rồi, không cần phải quá mức bảo trì khoảng cách giống như trước kia nữa. Lâm Kiến Đông vươn tay lên lau khóe mắt giúp cho Ninh Hương, rồi không nhịn được cười rộ lên nói: “Anh không nên cười, nhưng mà anh thật sự rất vui vẻ.”

Ninh Hương bị lời nói của anh làm cho ngừng khóc ngay lập tức, cô không nhịn được bật cười thành tiếng. Sau đó cô trực tiếp đưa tay ra chụp lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình của anh, hít hít cái mũi thu nước mắt lại, nhưng vẫn không thể thu lại nụ cười trên môi: “Quay về công ty làm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-390.html.]

Kết quả Ninh Hương còn chưa đi được mấy bước đã bị Lâm Kiến Đông chạy đến kéo tay lại. Lâm Kiến Đông kéo cô đi về phía nhà xe, anh vừa lấy xe đạp vừa nói với cô: “Một ngày đặc biệt như vậy thì đi làm làm gì chứ. Chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Vì thế hai người bọn họ lại cho mình nghỉ ngơi một ngày, cùng nhau đạp xe đi dạo quanh thành phố. Hai người cùng nhau ăn rất nhiều món ăn ngon, mua đủ loại quần áo xinh đẹp, còn mua rất nhiều trang sức bằng vàng bạc ngọc ngà và cả đồng hồ linh tinh nữa.

Ninh Hương không để Lâm Kiến Đông mua đồ gia dụng và đồ điện, dù sao trong nhà cũng có đầy đủ hết cả rồi.

Bọn họ tổ chức hôn lễ cũng không định làm những trình tự rườm rà như ở nông thôn, hơn nữa hai người cũng không có dự định về quê kết hôn. Bọn họ dự định tìm một ngày thích hợp vào năm sau đặt mấy bàn tiệc ở khách sạn trong thành phố, sau đó mời tất cả bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm là được.

Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi dạo khắp thành phố một ngày, chơi hết một ngày, cũng mua sắm đồ vật hết một ngày. Vào ngày hôm sau, bọn họ lại dành chút thời gian đi đến tiệm chụp ảnh chụp vài bộ ảnh cười.

Ở thời đại này chụp ảnh cưới cũng không có đủ loại trang phục và đa dạng như sau này. Ninh Hương mặc một bộ váy cưới màu trắng đậm chất niên đại, còn Lâm Kiến Đông thì mặc một bộ vest màu đen, họ ở tiệm chụp ảnh chụp vài bộ ảnh.

Hai người cười đến mức trong mắt đều là những vì sao, niềm hạnh phúc bao trùm toàn bộ khung cảnh.***

Giao thừa năm 1985, chính là ngày hai chín tháng hai.

Lâm Kiến Đông cho công nhân của công ty và cả công nhân của nhà xưởng nghỉ lễ trước, bảo bọn họ đi về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị ăn tết đi. Còn anh và Ninh Hương thì tất nhiên cũng bước vào kỳ nghỉ Tết Âm Lịch.

Mấy ngày trước hôm ăn tết, anh đề nghị Ninh Hương, Vương lệ Trân và Trần Xuân Hoa, nói là năm nay anh dự định đi lên huyện, đến ăn tết ở nhà mới của anh cả anh, cũng bảo Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau đi, người nhiều càng đông vui hớn.

Sau khi nghe được lời này, Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng đưa mắt nhìn nhau một chút.

Sau một hồi im lặng, Ninh Hương do dự một chút rồi lên tiếng hỏi: “Chuyện này… Có thích hợp không?”

Loading...