Lâm Kiến Đông nhìn cô và mỉm cười: “Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, có gì mà không thích hợp chứ? Hơn nữa huyện bên kia cũng không có ai quen biết chúng ta, nhà anh lại nhiều người như vậy, ai biết là ai với ai chứ.”
Hình như chuyện đúng là như vậy. Đi lên huyện không có ai quen biết, cũng không có nhiều chuyện phiền phức như vậy. Ninh Hương thấy Lâm Kiến Đông đã nói xong thì quay qua nhìn Vương Lệ Trân, dò hỏi ý kiến của Vương Lệ Trân: “Bà ơi, bà có muốn đi không?”
Vương Lệ Trân nào phải người không thức thời như vậy, đương nhiên bà ấy sẽ không làm hỏng cuộc vui này. Bà ấy mang theo gương mặt tươi cười nói: “Người già như bà thích nhất là nơi đông vui nhiều người. Nếu cháu muốn đi thì bà cũng đi theo cháu để hưởng ké sự vui vẻ này.”
Nghe Vương Lệ Trân nói như vậy, Ninh Hương bật cười thành tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Vậy chúng ta đi tụ tập vui vẻ đi.”
Ba người đã hẹn nhau sẽ đến huyện Vu ăn tết, nhưng cũng không thể bỏ mặc thành phố bên này. Năm cũ vẫn bận bù lu bù loa đặt hàng tết, trong ngày giao thừa cũng phải trang trí nhà cửa, sau đó lên xe đi đến huyện.
Bởi vì ăn tết nên mọi người đều nghỉ đi về nhà, xe buýt công cộng đều đã ngừng hoạt động hết rồi. Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bèn trực tiếp gọi một chiếc taxi đang chạy trên đường, ba người bỏ tiền ngồi xe taxi lên huyện.
Trong tay Lâm Kiến Đông có địa chỉ nhà anh cả của anh, chiếc taxi trực tiếp chạy đến trước cổng nhà anh cả. Lâm Kiến Đông lấy hành lý rồi dẫn Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau đi xuống xe. Bọn họ vừa đóng cửa xe lại thì cũng vừa lúc nhìn thấy Trần Xuân Hoa đi ra khỏi nhà.
Thấy Lâm Kiến Đông dẫn theo Ninh Hương và Vương Lệ Trân đến, Trần Xuân Hoa vội vàng đi ra tiếp đón Ninh Hương và Vương Lệ Trân. Bởi vì người đến là bà con lối xóm ở quê nhà nên ai cũng quen biết nhau, không có gì xa lạ và khách sáo, khi thấy mặt nhau cùng giống như khi xưa thôi.
Trần Xuân Hoa dẫn Ninh Hương và Vương Lệ Trân đi vào nhà, những người khác trong nhà cũng tiếp nối nhau đi ra chào hỏi Ninh Hương và Vương Lệ Trân. Đặc biệt là Dương Tuệ, cô ấy đi lên cười nói: “Về sau em nên gọi chị là chị A Hương hay là thầy thêu, hoặc là chị dâu ba đây?”
Ninh Hương cười vỗ nhẹ lên tay cô ấy, không trả lời câu hỏi này của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-391.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc Ninh Hương và Vương Lệ Trân vừa đến còn có chút cảm giác của một vị khách, nhưng sau khi ở được nửa tiếng đồng hồ thì họ đã hòa mình vào bầu không khí bận rộn và vui mừng của nhà họ Lâm. Vương Lệ Trân đi theo Trần Xuân Hòa, Trần Xuân Hòa bảo bà ấy làm gì thì bà ấy làm cái đó.
Ninh Hương và Dương Tuệ, còn cả chị dâu cả, chị dâu hai của Lâm Kiến Đông ở bên nhau. Bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, bốn người ở bên nhau ríu rít vô cùng nhộn nhịp. Lâm Kiến Đông muốn tìm Ninh Hương nói chuyện mà cũng không tìm thấy cơ hội.
Mỗi lần Lâm Kiến Đông lò dò đi lại đây, Ninh Hương sẽ đẩy anh ra rồi nói: “Con gái bọn em đang nói chuyện phiếm mà, anh mò đến đây làm cái gì?”
Sau đó Dương Tuệ đi theo phía sau cười trêu ghẹo: “Em nói này anh ba, anh dinh người quá đi. Chị A Hương và em mới nói được mấy lời mà anh xem anh đã đến đây mấy lần rồi. Bình thường ngày nào anh chị cũng ở bên nhau, sao lại không thể nhường cho bọn em trò chuyện vậy?”
Ninh Hương nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt của Lâm Kiến Đông, nhịn không được mà cúi đầu nhịn cười.
Đại khái nửa ngày còn lại cũng ở trong bầu không khí nhộn nhịp và vui vẻ này. Cháu trai cháu gái của Lâm Kiến Đông còn chạy đến nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào trong tay của Ninh Hương. Ninh Hương đều nhận lấy, khi rảnh rỗi ngồi chơi không có việc gì thì cô sẽ nghiêm túc nếm thử tất cả.
Đến buổi tối, cả gia đình cùng nhau ngồi xuống ăn cơm tất niên, cũng chính là khoảnh khắc đông vui nhất trong ngày hôm nay. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa khách sáo với Ninh Hương và Vương Lệ Trân một lúc, sau đó phát hiện khách sáo như vậy thật sự có chút xa lạ, không có không khí của Tết Nguyên Đán.
Vì thế Trần Xuân Hoa trực tiếp dứt khoát nói một câu: “Đều là người một nhà cả, tôi cũng không khách sáo nữa. Ăn tết chính là muốn được sảng khoái và nhộn nhịp, làm sao thoải mái, làm sao vui vẻ thì cứ thế mà làm nhé. Muốn ăn gì thì ăn cái đó, muốn uống gì thứ cứ uống cái đó.”
Ninh Hương và Vương Lệ Trân gật đầu, vốn dĩ họ đều là người quen, cũng không tính là xa lạ gì, nên tự nhiên cũng không khách sáo gì nhiều. Tất cả người trong nhà đều ăn uống thả cửa, vô cùng vui vẻ. Chủ đề nói chuyện đều là những việc đã trải qua trong năm vừa rồi, không có việc của người khác, đều là chuyện trong nhà.
Trần Xuân Hoa hỏi Lâm Kiến Đông và Ninh Hương: “Sang năm các con định làm hôn lễ thế nào đây?”