Loại chuyện này nên để Lâm Kiến Đông trả lời, anh chỉ nói: “Bọn con không có dự định về quê làm tiệc rượu, chỉ đặt mấy bàn tiệc ở quán ăn, người thân trong nhà và bạn bè đến đó ăn bữa cơm, trực tiếp làm hôn lễ ở quán ăn luôn ạ.”
Nghe được lời này, Dương Tuệ lên tiếng đầu tiên: “Nghe phong cách tây thật đó.”
Nói xong cô ấy như nhớ đến cái gì đó, vội vàng nhìn Ninh Hương và hỏi: “Chị A Hương, vậy chị định làm áo cưới thế nào ạ? Hay là em thêu cho chị nhé, chúng ta mặc đẹp nhất, dùng tơ vàng thêu nhé, loại đặc biệt lộng lẫy sang trọng ấy.”
Ninh Hương còn chưa kịp trả lời thì Vương Lệ Trân đã nói tiếp: “Hiện tại bà vẫn còn có thể làm một ít việc, nếu tự mình thêu thì tính thêm bà nhé. Bà cùng muốn góp một phần sức lực vào áo cưới của A Hương.”
Dương Tuệ đáp lời: “Bà à, được ạ.”
Nói rồi cô ấy lại nhìn về phía Ninh Hương: “Chị A Hương, chị cảm thấy thế nào ạ?”
Ninh Hương nhìn Dương Tuệ rồi lại nhìn sang Vương Lệ Trân, sau đó cười nói: “Được.”
Đi đến nơi nào đó mua áo cưới có thể có cảm giác hạnh phúc bằng được mặc áo cưới do chính tay những người thân cận nhất làm cho không? Từng đường kim mũi chỉ trong này đều là tấm lòng của mọi người, đương nhiên cô sẽ không từ chối. Cô muốn những người xung quanh mình đều được hạnh phúc cùng với cô.
Sau khi bàn bạc xong chuyện áo cưới, lại nói chi tiết về bữa tiệc rượu ở quán ăn trong thành phố, việc này xem như cũng đã được quyết định. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa không có ý kiến gì khác, tất cả đều theo ý muốn của hai người Lâm Kiến Đông và Ninh Hương.
Hiện tại hai người bọn họ đã là nhân vật có uy tín và tên tuổi, có nhiều kiến thức và cũng có nhiều ý tưởng. Mấy người bọn họ đều là người không có kiến thức, nên cũng không nhúng tay vào làm gì. Kết hôn chính là chuyện của hai người bọn họ, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ là được.
Người một nhà cứ thế ở bên nhau ăn bữa cơm tất niên đầy vui vẻ và náo nhiệt, có rất nhiều chuyện phiếm để nói, nhưng chuyện quan trọng cũng không hề ít, và vẫn như cũ là chuyện trong nhà. Sau khi cơm nước xong, mọi người lại quay quần bên nhau nói chuyện phiếm xem TV, xem tiệc liên hoan vào đêm Tết Âm Lịch.
Năm này chương trình mừng xuân vẫn chưa thành công lắm, trẻ em đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng vì cố gắng thức đến mười hai giờ khuya để lấy được tiền lì xì của người lớn, bọn nhỏ đều chống mắt lên không cho mình ngủ gật.
Lúc sắp đến mười hai giờ, Lâm Kiến Đông chạm nhẹ vào cánh tay của Ninh Hương, gọi cô đi ra ngoài hít thở không khí. Ninh Hương lập tức hiểu ý, cô và anh cùng trốn ra khỏi nhà, đi đến sân phơi trên lầu hai đứng, trong đêm giao thừa nhẹ gió, nhìn bầu trời đầy sao.
Sau một hồi ngắm trăng, Ninh Hương quay đầu lại nhìn Lâm Kiến Đông, phảng phất như thu cả bầu trời đầy sao vào trong đáy mắt, nhìn Lâm Kiến Đông rồi nhếch môi mỉm cười nói: “Thì ra cuộc sống cũng có thể thú vị và vui vẻ như vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế giới này thật đáng yêu, mỗi người bên cạnh cô đều đáng yêu.
Y Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-392-ket-thuc.html.]
Trên sân thượng có đèn, Lâm Kiến Đông nhìn những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt của Ninh Hương. Cả người cô được bao phủ trong ánh sáng ấm áp màu cam, thoạt trông đặc biệt dịu dàng, hình như đây là món quà quý giá nhất mà thế giới này đã tặng cho anh.
Trong đáy lòng đều là sự kiên định và ấm áp, Lâm Kiến Đông hít một hơi hơi. Anh còn muốn làm cho Ninh Hương càng thêm vui vẻ hơn một chút, vì thế anh rút tấm bìa cứng từ trong túi ra, đưa đến trước Ninh Hương.
Ninh Hương có chút nghi ngờ, cô nhận tấm bìa cứng kia nhìn một chút, chỉ thất trên mặt bìa có ghi hai chữ: Thư mời.
Cô mở thư mời này ra nhìn xem thì phát hiện là một tập đoàn lớn ở Australia mời cô đến Sydney tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật thêu cá nhân. Sau khi xem xong cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Kiến Đông, ánh mắt ngập nước sáng rực hỏi: “Thật sao?”
Lâm Kiến Đông cũng cười nhìn cô: “Cái này có thể làm giả được sao?”
Ninh Hương vui vẻ mà giậm chân vài lần, cũng không quan tâm là có thích hợp hay không, cô chợt vươn tay ôm lấy cổ của Lâm Kiến Đông, hôn một cái thật mạnh lên mặt anh, cũng không hề che giấu sự vui mừng và kích động của mình mà nói với Lâm Kiến Đông: “Cảm ơn anh!”
Sau đó cô lại bổ sung một câu: “Thích anh!”
Lâm Kiến Đông bị cô chọc cho cười rộ lên. Anh vươn tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng n.g.ự.c và thủ thỉ bên tai cô: “Cố lên, anh vẫn sẽ cùng em bước đi, cho dù là đi đến nơi nào thì anh vẫn sẽ đi cùng em.”
Ninh Hương nhón chân lên, lớn tiếng đáp lại: “Vâng!”
Cô vừa nói xong lời này thì trên bầu trời chợt nổ tung một đóa pháo hoa vô cùng rực rỡ.
Tiếng nhạc chương trình mừng xuân thông báo bước qua mười hai giờ, rất nhiều nhà đã bắt đầu ra ngoài đốt pháo trúc pháo hoa. Trong lúc nhất thời tiếng nổ bùm bùm vang lên xung quanh bốn phía xa gần.
Ninh Hương buông Lâm Kiến Đông ra, quay đầu nhìn pháo hoa đang liên tục nở rộ trên bầu trời.
Lâm Kiến Đông đứng ở bên cạnh cô, ngửa đầu cùng cô cùng nhau nhìn năm mới vô cùng rực rỡ và lộng lẫy này.
Nhìn được một lúc, Lâm Kiến Đông thu ánh mắt rồi vươn tay về phía Ninh Hương. Ninh Hương cười nhìn anh một chút, rồi nâng tay lên đặt vào lòng bàn tay của anh. Mười ngón tay giao nhau nắm ở bên nhau, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao và rải rác pháo hoa kia.
Lòng bàn tay nóng bỏng.
Biển sao trời mênh m.ô.n.g chính là em/anh.
Khói lửa ở nhân gian cũng là em/anh.