Sau khi tổ chức xong triển lãm nghệ thuật thêu thùa cá nhân từ Sydney trở về thì cả người Ninh Hương bỗng có chút lười biếng, ngày nào cũng với bộ dạng quay mòng mòng cứ muốn đi ngủ thôi.
Cô cứ tưởng là bởi vì đi đến nơi xa nên cơ thể có chút không thích ứng, vì vậy cũng không quá để tâm.
Nào ngờ sau khi quay trở về nghỉ ngơi một tuần nhưng tình trạng này cũng không có chuyển biến tốt, mà ngược lại càng ngày càng lười biếng không muốn cử động.
Lâm Kiến Đông nhìn thấy bộ dạng của cô như thế tất nhiên bảo cô nghỉ ngơi nhiều đứng quá cực nhọc. Bây giờ bất kể là công ty, hay là sự nghiệp cá nhân của Ninh Hương đều đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo rồi, cũng tới lúc phải thả lỏng nghỉ ngơi rồi.
Gần đây đúng là Ninh Hương hết sức lười biếng, vả lại trong lòng cũng không có chuyện gì để lo âu, có thể nói là bất kể sự nghiệp hay cuộc sống đều thuận lợi không chút áp lực nào cả, vì vậy cô quyết định trực tiếp trở nên lười biếng.
Mỗi ngày không còn dậy sớm đúng giờ, ngủ no nê rồi mới thức dậy.
Tạm thời bên Mộc Hồ cũng không có nhận hạng mục nào có độ khó kỹ thuật cao cả, không cần cô qua đó là hướng dẫn, vì vậy mỗi ngày cô ở trong nhà đọc sách uống trà, suy nghĩ những nội dung tác phẩm của mình và ghi nhớ lại để Lâm Kiến Đông ra bản thảo.
Sau khi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cử hành xong hôn lễ cũng không có tiếp tục sinh sống trong ngôi nhà mới, họ vẫn sống chung với Vương Lệ Trân trong căn nhà cũ, mỗi năm trôi qua tóc bạc của Vương Lệ Trân càng nhiều hơn nên rất cần có người ở bên cạnh.
Khoảng thời gian này Ninh Hương rất lười biếng, vì vậy mỗi ngày cô chỉ ở nhà với Vương Lệ Trân, đọc sách uống trà trò chuyện xem tivi, tay ngứa ngáy liền khiêng giá thêu đến trước mặt, cầm kim chỉ lên làm thêu thùa, không vội không vàng hoàn thành mỗi một sản phẩm của mình.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, Ninh Hương và Vương Lệ Trân xem tivi một lúc, kết quả ngồi trên ghế sô pha còn chưa đến mười phút, Vương Lệ Trân nói chuyện với cô thì cô cũng không còn trả lời nữa, Vương Lệ Trân quay đầu qua nhìn một cái, cô lại nghiêng đầu ngủ mất rồi.
Thời tiết có chút lạnh, Vương Lệ Trân sợ Ninh Hương cảm lạnh nên vỗ vỗ cô dậy bảo cô đi lên giường ngủ. Sau khi đợi Ninh Hương đi lên giường ngủ, một mình bà ấy xem tivi cũng cảm thấy không có ý nghĩa nên quyết định đi ra ngoài tìm những người bạn già trò chuyện.
Mấy người bạn già đều ở trong nhà của bà Lý, họ tụ tập lại cùng nhau làm thêu thùa và trò chuyện phiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-395.html.]
Giữa họ không có chuyện nghiêm túc gì cả, chủ đề cũng chỉ tùy tiện nói thôi. Nói rồi nhắc đến Ninh Hương, bà Lý bỗng nhìn Vương Lệ Trân hỏi một câu: “Đúng rồi, A Hương nhà của bà có phải có rồi không?”
Nghe thấy câu này, Vương Lệ Trân vẫn chưa phản ứng kịp mà chỉ hỏi: “Cái gì có chứ?”
Bà Lý cố nhịn một hơi: “Ái chà chà, bà nói có cái gì chứ? Có con chứ sao.”
Vương Lệ Trân hơi ngơ ngác một chút: “Không có, bà nghe cái tin tức này từ đâu chứ?”
Bà Lý nói: “Tôi cũng không nghe ai nói cái này, chỉ là tôi thấy gần đây A Hương cứ lười biếng, cả ngày trông cứ buồn ngủ mãi, tôi còn tưởng con bé có rồi chứ. Thế thì có thể là trước đi ra nước ngoài còn chưa ổn định lại đấy.”
Vương Lệ Trân nhìn bà Lý chớp chớp mắt không nói gì cả, nửa ngày trời lại hít một hơi.
Bà Lý thấy bà ấy như thế, chỉ hỏi: “Sao thế?”
Lúc này Vương Lệ Trân không nói gì cả, bà ấy cầm kim chỉ của mình và vội vàng đứng dậy bỏ đi. Bà ấy liên tục chạy về nhà, Ninh Hương đã thức dậy rồi, cô đang ngồi trên đầu giường cầm một cuốn sách lên xem, trong tay vẫn còn đang cầm bút viết viết vẽ vẽ.
Vương Lệ Trân gõ cửa đi vào trong phòng và ngồi xuống bên cạnh giường, bà ấy nhìn Ninh Hương hỏi: “A Hương, bà hỏi cháu chuyện này nhé.”
Ninh Hương thấy Vương Lệ Trân giống như có chuyện này muốn hỏi liền gấp quyển sách trong tay lại, cô nhìn Vương Lệ Trân nghiêm túc hỏi lại một câu: “Bà sao thế? Có chuyện gì cứ hỏi cháu là được rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân hơi do dự một chút và nhỏ giọng hỏi: “Kinh nguyệt của cháu có đến bình thường không?”
Bị hỏi tới cái này, Ninh Hương hơi ngơ ngác một chút, sau đó cố gắng nhớ lại đếm thời gian một chút, một lúc sau nhìn Vương Lệ Trân nói: “Gần đây cũng khá bận rộn nên cháu không có cố tình ghi nhớ, quên mất lần trước đến là khi nào rồi.”