Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 399

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:54
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương biết được rồi, biết cô ta muốn ra ngoài mở văn phòng khác. Cô ta không chỉ đi một mình, mà còn muốn dẫn theo hai thợ thêu tay nghề tương đối tốt của Ninh Hương Các theo, muốn ra ngoài bắt đầu sự nghiệp của riêng mình.

Sau khi Dương Tuệ biết được chuyện này thì đã nói ngay trước mặt Ninh Hương rằng: “Cô ta là do chị dâu của chị vất vả kéo ra ngoài, đến bây giờ Ninh Hương Các cũng chưa từng đối xử tệ bạc với cô ta, còn giúp cho thợ thêu ở đây cùng giàu lên, cô ta mang những thợ thêu chị đã bồi dưỡng đi, dự định mở văn phòng, còn không phải là muốn đối địch với Ninh Hương Các sao?”

Ngược lại Ninh Hương chẳng thể hiện gì, lúc đó cô lập nên Ninh Hương Các cũng không phải là để vây khốn ai, cũng không phải để lũng đoạn thị trường thêu. Mục tiêu của cô vẫn chưa bao giờ thay đổi, đó chính là đưa sản phẩm thêu Mộc Hồ ra bên ngoài, làm cho nghề thêu của Trung Quốc vươn tầm thế giới.

Hiện tại có rất nhiều thợ thêu dưới sự hướng dẫn của cô đã có bản lĩnh và danh tiếng của mình, nếu như họ rời khỏi Ninh Hương Các vẫn có thể dựa vào tăng nghề và danh tiếng của mình để tồn tại thì Ninh Hương vẫn cảm thấy rất vui lòng.

Dù gì đối với thị trường mà nói, có cạnh tranh mới là chuyện tốt, nghề thêu Mộc Hồ cũng không chỉ có mỗi mình Ninh Hương Các.

Vì vậy khi những thợ thêu muốn rời khỏi Ninh Hương Các tìm đến Ninh Hương, Ninh Hương đều không giữ lại. Không chỉ không có giữ lại, còn rất rộng rãi cung cấp cho họ tất cả những thứ tiện nghi nhất, ví dụ như vật liệu, họ vẫn có thể đến Ninh Hương Các lấy về.

Nhiều năm qua, trạm thêu Mộc Hồ vẫn luôn chỉnh sửa và thay đổi, đến hôm nay đã hoàn toàn trở thành một bộ phận của Ninh Hương Các. Nhà xưởng nhuộm vải, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của Ninh Hương Các, trạm trưởng Trần cũng đã trở thành xưởng trưởng Trần.

Những thợ thêu phải đi thấy Ninh Hương như vậy thì lại càng cảm thấy áy náy trong lòng. Dù gì những thành tựu họ có được của ngày hôm nay, tất cả đều là do Ninh Hương đã dạy dỗ họ vô điều kiện, đồng thời còn sử dụng danh tiếng của mình cung cấp ra bên ngoài.

Thế mà họ còn muốn đi, cũng đúng là nếu như đi ra ngoài làm chủ thì sẽ có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Nhưng Ninh Hương cũng không cần họ phải cảm thấy áy náy như vậy, Ninh Hương Các của cô sẽ không vì những thợ thêu đã ra đi này mà ngừng hoạt động, cho nên cô chỉ nói với họ một câu rằng: “Đã nghĩ kĩ rồi thì làm tốt nhé, chính mình tự làm nên thứ có hình có dạng mới được.”

Vì vậy Hứa Bích Vân dẫn theo mấy thợ thêu rời khỏi Ninh Hương Các, năm sau đã tạo nên văn phong của mình ở Mộc Hồ, tự mở ra một vài cửa hàng nhỏ của riêng mình. Sau lại có thêm mấy thợ thêu khác noi theo, cửa hàng thêu ở Mộc Hồ nhanh chóng nhiều lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-399.html.]

Càng có nhiều cửa hàng thêu mở cửa, càng có nhiều người đến đây mua dản phẩm thêu của Mộc Hồ. Có những người mua không nổi sản phẩm thêu đắt đỏ của Ninh Hương Các thì mua ở những cửa hàng xung quanh, lấy về chơi một chút.

Một số là phụ kiện loại nhỏ, một số là phụ kiện loại lớn, còn có sườn xám tơ tằm, sản phẩm mỗi cửa hàng hoàn toàn khác nhau.

Cứ thế phát triển hai năm, Mộc Hồ đã thay đổi mình thành một khu đặc sắc, dùng danh tiếng của nghề thêu kéo theo sự phát triển kinh tế không ngừng của trấn nhỏ. Trong năm cuối cùng của thập niên chín mươi, Mộc Hồ được Nhà nước bầu chọn làm quê hương nghề thêu của Trung Quốc.

Cũng chính trong một năm cuối cùng của thế kỉ hai mươi này, câu chuyện của Ninh Hương được đăng trên tờ báo toàn dân, Nhật báo Nhân dân, đồng thời cô cũng được gọi bằng một danh hiệu mới, người mẹ đỡ đầu của nghề thêu Mộc Hồ.

Nhà báo biết nguyên nhân Ninh Hương chọn con đường đi như vậy, đó là vì vị kia đã gặp cô hai năm trước khi qua đời, cũng chính là đầu thập niên tám mươi, đã ủng hộ cô, thế là hỏi Ninh Hương một vấn đề: “Bây giờ đã giàu rồi sao?”

Ninh Hương mỉm cười: “Đúng vậy, toàn bộ người dân trong trấn đều giàu lên rồi.”

Cô cũng không nói quá, cô đã bỏ ra hai mươi năm, dùng chính cái tài nghệ mà mình đã học cả đời để đào tạo ra những thợ thêu tài năng tuyệt vời, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực không ngừng của Ninh Hương Các, làm cho tất cả người dân trong trấn cùng nhau làm giàu.

Trong miệng người dân Mộc Hồ cô đã trở thành một nhân vật huyền thoại từ rất lâu rồi.

Cô dùng đường kim mũi chỉ của mình kéo nền kinh tế của Mộc Hồ cùng nhau đi lên, vì thế ủy ban huyện mới đặc biệt phát giấy khen cho cô và Lâm Kiến Đông, gọi bọn họ là người chăm chỉ làm giàu tiên phong.

Giấy khen treo trong phòng làm việc của Ninh Hương, đặt cùng một chỗ với chiếc cúp vinh dự mà cô đã giành được.

Giấc mộc của cô sẽ tiếp tục giương buồm hướng về khơi xa qua nhiều thiên niên kỷ nữa.

Loading...