Sau khi bài hát vang lên trong buổi Xuân Vãn, một thiên niên kỷ mới đã được vén màn.
Từ thế kỷ 20 bước vào thế kỷ 21, cả Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều đã bước vào tuổi trung niên. Sau khi thế kỷ mới mở ra, Ninh Hương Các phát triển ngày càng vững chắc và trở thành một thương hiệu cao cấp không ai có thể lay chuyển trong ngành thêu thùa.
Cô con gái Bối Bối cũng đã lớn đi học trung học, bắt đầu từ khi có thể cầm kim chỉ, cô bé đã biểu hiện tình yêu của mình với thêu thùa.
Năm bảy tám tuổi, cô bé theo Ninh Tương học cách làm mèo con ch.ó con, lúc rảnh rỗi còn cùng Ninh Hương đến Mộc Hồ chơi, theo Ninh Hương đi huấn luyện những thợ thêu khác, tự cô bé cũng ở bên cạnh nghiêm túc lawsngs nghe.
Cô bé có lẽ đã thừa hưởng tài năng thêu thùa của Ninh Hương. Ngộ tính cô bé rất cao nên học hỏi nhanh, khi còn rất nhỏ đã có thể tạo ra những tác phẩm đẹp. Sau khi đến Mộc Hồ quen thuộc với các thợ thêu, các thợ thêu đều gọi cô bé là:
“Thợ thêu nhỏ.”
Đợi Ninh Hương đến tuổi nghỉ hưu, vị trí cây Trưởng thêu của Ninh Hương Các đương nhiên sẽ thuộc về cô bé.
Sau khi bước vào thiên niên kỷ, Mộc Hồ mang danh hiệu “Quê hương của nghề thêu Trung Quốc” phát triển rất tốt. Trong thời gian hai ba năm, chính phủ hợp tác với các thợ thêu Mộc Hồ cùng nhau xây dựng, biến Mộc Hồ trở thành một thị trấn thêu thùa phục vụ du lịch.
Tuy nhiên, trên con đường phát triển luôn có một số gập ghềnh, hôm nay gia đình ba người Ninh Hương đến Mộc Hồ, đỗ xe xong, Lâm Kiến Đông đi kiểm tra xưởng, Bối Bối tự chạy đi tìm các thợ thêu chơi, Ninh Hương đến văn phòng làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-400.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến văn phòng vừa ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng gõ cửa.
Ninh Hương gọi một tiếng vào đi, Dương Tuệ đẩy cửa bước vào.
Dương Tuệ đi vào đóng cửa lại, đi tới trước bàn làm việc, vẻ mặt hơi kéo căng nói với Ninh Hương, “Chị dâu, chị đã nghe nói chưa? Hứa Bích Vân bị kiện rồi, mấy ngày nữa còn ra toàn cơ. “Gần đây Ninh Hương bận việc khác không đến Mộc Hồ, vì vậy thực sự không biết chuyện này. Cô nhìn Dương Tuệ, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Thành thành thật thật thêu thùa, sao lại ra tòa rồi?”
Kể từ khi Hứa Bích Vân dẫn theo hai thợ thêu rời khỏi Ninh Hương Các tự mở xưởng thêu của riêng mình, công việc kinh doanh của cô ấy cũng tương đối tốt. Dù sao thì cô ấy cũng là đệ tử đắc ý của Ninh Hương, một tay Ninh Hương đã dẫn dắt cô ấy nên cô ấy có tay nghề tốt danh tiếng lớn.
Phòng làm việc của cô ấy không lớn, đương nhiên không thể so sánh được với Ninh Hương Các, hơn nữa ngày nào cô ấy cũng thành thực thêu thùa trong phòng làm việc, mang tranh thêu đến cửa hàng của chính mình bán, làm sao có thể gây kiện cáo?
Dương Tuệ nói với Ninh Hương, “Một tháng trước, có người mua một bức tranh thêu của cô ấy tại cửa hàng của cô ấy với giá 80.000 nhân dân tệ. Cách đây không lâu, lại có một người khác tìm đến cửa, nói gì mà cô ấy đã vi phạm bản quyền của ai đó, có lẽ hai bên chưa thương lượng xong cho nên người ta liền trực tiếp kiện cô ấy? “
Ninh Hương đã hiểu, là Hứa Bích Vân đã sử dụng tranh của người khác làm bản thảo để thêu tranh kiếm tiền.
Nói một cách đơn giản, chính là vấn đề bản quyền.
Trên thực tế, vấn đề này luôn là vấn đề rất phổ biến trong giới thêu thùa, hầu hết thợ thêu không biết tự vẽ, thường sẽ tìm những bức ảnh, bức tranh đẹp để làm bản thảo, bản thảo do các trạm thêu phát trước đây đều là như thế.
Trước đây là hoàn cảnh xã hội mà mọi thứ đều thuộc sở hữu của nhà nước và tập thể nên không ai quan tâm đến những điều này. Bây giờ môi trường xã hội đã hoàn toàn khác, mọi người đương nhiên sẽ bảo vệ quyền và lợi ích của mình.