Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 401

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:22:59
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương vẫn luôn rất thận trọng trong vấn đề này, cô và Lâm Kiến Đông đều đã thông qua tất cả các bản thảo được sử dụng trong tranh thêu của Ninh Hương Các. Đặc biệt là các tác phẩm của riêng cô, tất cả đều là bản vẽ gốc do Lâm Kiến Đông vẽ cho cô.

Sau khi nghe Dương Tuệ nói vậy, Ninh Hương cảm thấy điều đó rất bình thường, chỉ nói: “Thế thì cũng hết cách, tranh mà người ta dày công vẽ nên bị chúng ta lấy dùng như vậy, còn bán được nhiều tiền như thế. Mặc dù nói tiền kiến được hầu hết đều là từ tay nghề thêu, nhưng vẫn có liên quan rất lớn đến tranh vẽ. Người ta muốn kiện ra tòa cũng là quyền của họ “.

Dương Tuệ chưa kịp nói tiếp thì điện thoại trên bàn lại vang lên.

Ninh Hương cầm điện thoại đặt ở bên tai, nghe một hồi rồi đáp: “Để cô ấy vào đi.”

Đặt Micro xuống, Dương Tuệ ở bên cạnh nhìn Ninh Hương, giác quan thứ sáu sắc bén hỏi: “Hứa Bích Vân à?”

Ninh Hương gật đầu, “Nói là có chuyện muốn tìm chị, tám phần chính là chuyện này rồi.”

Sau khi Ninh Hương và Dương Tuệ chưa nói được hai câu, bên ngoài cửa văn phòng liền có tiếng gõ cửa.

Ninh Hương lên tiếng để cô ấy vào. Sau khi cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, người bước vào chính là Hứa Bích Vân với khuôn mặt xám xịt.

Hứa Bích Vân đóng cửa bước đến trước bàn của Ninh Hương, trực tiếp nói cho Ninh Hương biết chuyện tồi tệ gần đây xảy ra với cô ấy. Lý do cô ấy đến tìm Ninh Hương cũng rất đơn giản, muốn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông giúp cô ấy, cô ấy thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Ninh Hương ngồi trên ghế, nhìn cô ấy nói xong, thở nhẹ một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-401.html.]

Được một lúc cô nói: “Chuyện như này chúng tôi giúp thế nào được? Người mà Lâm tổng quen biết có nhiều có bản lĩnh hơn nữa, thì cũng không lớn hơn tòa án chứ? Nếu chúng ta thật sự đã xâm phạm bản quyền thì phải nhận ra, nên đền tiền thì đền, coi đó là một bài học.”

Trong lòng Hứa Bích Vân rất khó chịu, “Nhưng Trưởng thêu, tác phẩm đó em đã thêu ròng rã hai tháng.”

Ninh Hương vẫn nhìn cô ấy, “Hai tháng thì thế nào? Cứ cho là hai năm thì sao? Người ta cầm bút vẽ cũng rất vất vả, sáng tạo tình linh cảm là khó khăn nhất, còn phải sửa đi sửa lại, bức tranh đó của người ta còn không biết đã phải vẽ bao nhiêu năm, bị cô lấy ra kiếm tiền như thế này, vậy thì chắc chắn trong lòng người ta không thoải mái. “

Hứa Bích Vân bị Ninh Hương nói cho không nói được lời nào, đứng trước bàn làm việc một lúc lâu không động.

Không lâu sau đó vụ kiện bản quyền của Hứa Bích vân vẫn lên tòa, cuối cùng tất nhiên là phán xét Hứa Bích Vân vi phạm bản quyền, phải bồi thường cho các tác giả bản thảo. Mà số tiền bồi thường dựa trên giá tranh thêu mà cô ấy bán, số tiền không phải là nhỏ.

Chuyện này như một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn cơn sóng ở Mộc Hồ, trực tiếp làm tất cả các thợ thêu choáng váng. Bởi vì Hứa Bích Vân được coi là rất nổi tiếng trong số thợ thêu Mộc Hồ bọn họ, ngay cả cô ấy cũng không thắng nổi vụ kiện, vậy thì chứng minh việc này thực sự nghiêm trọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vốn dĩ mọi người còn cho rằng chuyện này thì có vấn đề gì, dù sao rất nhiều năm trước đây các thợ thêu bọn họ đều làm như vậy, đây là điều mà mọi người cảm thấy rất bình thường, trong đầu không hề có cái khái niệm bản quyền này.

Vì vậy, sau khi kết thúc chuyện Hứa Bích Liên bị kiện cáo, trực tiếp làm các thợ thêu nhận thức được về bản quyền.

Mọi người sau này thêu tác phẩm luôn sẽ xem xét vấn đề bản quyền.

Mà Ninh Hương, cô trước giờ không dùng tranh của người khác, cô có họa sĩ của riêng cô.

Loading...