Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:34
Lượt xem: 290

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương khi nhận sách gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng nghĩ, nếu tự qua kiến thức trọng điểm một , hơn nữa còn giải thích và ghi chú, cũng cần cô tìm lý do để ôn tập nữa.

Thực tự cô cũng cần phụ đạo nhiều, thể sẽ gặp một đề độ khó cao cần giúp giảng giải một chút. Như thì cô cũng cần nghĩ cách hỏi nhiều, dẫn dắt cùng ôn tập, .

Ninh Hương ôm sách Lâm Kiến Đông đưa đến lên thuyền, thuận tiện ôm sách tiểu học , đưa tay .

Lâm Kiến Đông giơ tay nhận sách, hai tay ôm trong lòng, lập tức tạm biệt về, giống như giữ thuộc gặp mặt luôn tán gẫu mấy câu, hỏi Ninh Hương một câu: “Như nào ? Thêu thùa hôm nay dễ học ?”

Ninh Hương , “Thêu đai lưng kimono, đơn giản, khó hơn một chút so với thêu đồ dùng hàng ngày nhưng so với mấy sản phẩm thưởng thức thì độ tinh xảo cao như . Hơn một tháng bà Lệ Trân dạy cho em nhiều thứ khó, cái dễ hơn nhiều.”

Lâm Kiến Đông năng lực, cũng : “Rất .”

Tiếp theo đó tán gẫu thêm hai câu, tiếp tục phiền Ninh Hương ăn cơm nghỉ ngơi nữa, ôm sách liền về nhà.

Về thôn, đường gặp với trong thôn, thể đều là quen, ông chú thím bà, gặp ai cũng chào hỏi, hàn huyên với hai câu-------”

À ăn ?”

Khi đến cửa nhà họ Ninh, thấy Ninh Lan đang cho heo ăn.

Ninh Lan khi cho heo ăn đang thất thần, cũng thấy Lâm Kiến Đông cho nên cũng mở miệng chào hỏi.

Đợi cô đổ hết thức ăn cho heo máng heo, Lâm Kiến Đông ôm sách qua khỏi. Cô cũng để ý nhiều, tâm hồn ngẩn ngơ treo ngược cành cây, trực tiếp cầm thùng chăn heo về nhà.

Buổi tối xuống ăn cơm, Hồ Tú Liên liền tâm hồn cô ở đây bèn hỏi: “Mất hồn mất vía, ăn cơm cũng thể thất thần? Đang nghĩ gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-83.html.]

Ninh Lan ngập ngừng một lúc, Hồ Tú Liên, Ninh Kim Sinh, mím môi : “Còn hơn một tháng nữa là con nghiệp , các bạn trong lớp chuẩn nhà hàng thuộc quản lý nhà nước Huyện thành ăn bữa tiệc chia tay, còn tặng quà cho … …”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên nghĩ nhiều, đợi cô tiếp. Ninh Kim Sinh ngược phản ứng nhanh, thấy cô tiếp nữa, trực tiếp hỏi: “Cần tiền?”

Ninh Lan gắp một ít cơm cho mồm chậm rãi nhai, cúi xuống im lặng gật đầu.

gật đầu xong, còn kịp thấp thỏm thì Hồ Tú Liên : “Tiền ở ? Tình cảnh trong nhà như nào con ? Còn lấy tiền đến nhà hàng ăn cơm, một lớp hai ba chục , ai con cũng tặng quà ?”

Ninh Lan Hồ Tú Liên mím môi, một lúc lâu mới : “Người khác đều tặng… …”

Hồ Tú Liên chuyện khách khí, “Người khác là khác, mày là mày, nhà chúng nhiều tiền như để mày ăn cơm nhà hàng, còn tặng quà cho hai ba chục . Khi chị mày lớn bằng mày kiếm cho nhà bao nhiêu tiền ? Còn mày, ngày ngày chỉ giơ tay xin tiền, như tiền trong nhà đều từ trời rơi xuống .”

Ninh Lan đến tức giận, Hồ Tú Liên hỏi một câu: “Chị con ly hôn cho nhà chúng ngẩng đầu nổi ở đại đội, mỗi ngày ngoài đều chỉ chỉ trỏ trỏ, ?”

Hồ Tú Liên tức đến trừng mắt, “Làm nhà chúng ngẩng đầu nổi ở đại đội, mày còn vui mừng ? ! Muốn tiền thì tự mà kiếm! Mười bảy mười tám tuổi , cả ngày chỉ giơ tay xin tiền!”

Thường thì mấy chuyện , Ninh Kim Sinh chỉ im lặng ở bên cạnh. Đương nhiên ông cũng trộm cho Ninh Lan tiền, nhà bọn họ cộng cũng chỉ chút , thể dành để Ninh Ba, Ninh Dương học lấy vợ?

Ninh Lan mắng đến đỏ cả mắt, giận dỗi chuyện.

Trong lòng cô tất nhiên là vô cùng ấm ức, trong lớp hai bà chục , ai cũng đến nhà hàng liên hoan, chẳng lẽ chỉ ? Người ai cũng tặng quà nghiệp, chẳng lẽ chỉ cô tặng?

cần còn mặt mũi, mất mặt nhiều bạn cùng lớp như , để nhạo cô .

Buổi tối cho đến khi lên giường ngủ, trong lòng cô vẫn còn giận, càng nghĩ càng ấm ức, thậm chí khóe mắt còn ươn ướt. , chỉ cắn răng nghĩ-------gia đình nghèo nàn gì , cái gì cũng .

Loading...