Lúc Ninh Lan đang múc thức ăn cho heo, cô thấy Ninh Ba câu thì sợ đến nỗi tay run lên, suýt chút nữa rơi cái muôi trong nồi.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng hấp dẫn sự chú ý, cả hai đều về phía Ninh Ba, lên tiếng hỏi thằng bé: “Là ai?”
Ninh Ba chút do dự hạ tay xuống chỉ về phía Ninh Lan: “Là chị hai. Con thấy chị lén lút trong ổ gà nhiều , mỗi chị đều cầm trứng gà đựng ở trong túi tiền. Con cứ nghĩ chị cầm trong nhà, nghĩ tới chị ăn trộm trứng gà!”
Nghe thằng bé như thế, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều ăn ý ngầm hiểu rõ. Hai “xoạt” một tiếng về phía Ninh Lan, đến vẻ mặt cũng giống .
Ninh Lan đang cầm cái muôi trong tay, tay cô run đến mức dừng , thức ăn cho heo bên trong cái muôi ngừng lắc lư rơi vãi ngoài, rơi xuống nồi.
Cô kéo khoé môi mở miệng chuyện, kết quả căng thẳng bủa vây quanh cuống họng, ngây cả nửa ngày cũng một lời. Cô nghĩ tới Hồ Tú Liên sẽ phát hiện lượng trứng gà bất thường, càng nghĩ tới Ninh Ba từng thấy cô lấy trứng gà.
Mặt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều đen , hai cố nhịn bộc phát tính tình, chằm chằm Ninh Lan hỏi: “Có mày ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Lan ê a nửa ngày, nhưng nửa chữ cũng thốt lên .
Ninh Kim Sinh nổi giận, đập mạnh xuống bàn, Ninh Lan sợ đến mức cả run lên dữ dội, ông hỏi : “Tao hỏi mày ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-92.html.]
Trong nháy mắt viền mắt Ninh Lan đỏ hoe, hoang mang lời.
Lần Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng , Hồ Tú Liên hỏi gì, đột nhiên cắn răng nhảy lên từ bếp, bà gần túm lấy b.í.m tóc của Ninh Lan kéo dài tới bên cạnh, đập đầu cô xuống đánh một trận.
Bà đánh hỏi Ninh Lan: “Tại mày ăn trộm trứng gà? Tại ăn trộm trứng gà?!”
Mày mùa đông gà mái đẻ trứng khó thế nào ?!
Ninh Kim Sinh sĩ diện, sợ Triệu Thái Tú nhà bên cạnh thấy câu , ông vội vàng lên đóng cửa . Sau đó Ninh Lan Hồ Tú Liên đánh cho vẫn còn đang , cái trán và khuôn mặt cô đều đánh tới sưng đỏ lên, ông nén giận cũng động thủ nữa.
Ninh Lan đánh chịu , cô nhịn : “Là hai cho con tiền! Cả lớp học chỉ một con ! Là ép con!”
Lúc Hồ Tú Liên càng nhịn , bà tay càng lúc càng nặng, dường như đánh c.h.ế.t Ninh Lan luôn: “Vì thế mà mày ăn trộm! Ăn trộm trứng gà trong nhà cầm bán! Mày là ! Sao tao nuôi cái loại súc sinh như mày chứ! Cho mày học để mày sách, mày lớn như mà đưa cho nhà một đồng tiền nào , còn ăn trộm trong nhà, mày còn là ?!”
Bản Ninh Lan cũng uất ức, nước mắt ngừng rơi, cô cắn răng cãi : “Con cũng là một thành viên trong nhà, tiền trong nhà vốn một phần của con. Hàng ngày con đều băm thức ăn cho gà ăn, dựa cái gì mà con thể dùng một ít trứng gà chứ? Ninh Ba và Ninh Dương hề gì, nhưng chúng nó cái gì cha cũng đều cho chúng, dựa cái gì cho con! Con cũng ngoài lãng phí, con thật sự cần!”
là c.h.ế.t , Hồ Tú Liên càng chọc giận đến phát điên lên. Bà đánh đến khi đau cả tay, vội vàng xoay tìm một vòng, tìm cái gậy nhóm lửa, chút nghĩ ngợi cầm lên trực tiếp vụt mạnh đùi Ninh Lan: “Mày còn dám mạnh miệng! Tao cho mày cãi !”
Hồ Tú Liên đánh mạnh đùi Ninh Lan chừng mười cái mới dừng , thở hồng hộc cô : “Vậy ngày hôm nay tao cẩn thận dạy dỗ mày. Trong nhà cho dù một viên gạch một mảnh ngói cũng đều là của em trai mày, phần của mày, sớm muộn gì mày cũng lập gia đình! Tao cho mày học xong cấp ba, bỏ nhiều tiền mày như , mày nghiệp xong nghĩ tới kiếm tiền cho em trai mày học, xây nhà cửa cưới vợ cho nó, trái còn nghĩ lấy tiền trong nhà, cho thì mày ăn trộm. Lương tâm mày chó ăn ! Có chị nào như mày ?”