2.
 
Loại độc  là bí dược truyền từ mẫu gia , một khi  hạ độc, thiên hạ vô phương cứu chữa.
 
Từ nay về , mỗi ngày trôi qua, Bạch Niệm Minh sẽ yếu ớt thêm một phần, cho đến đúng một năm , hương tiêu ngọc vẫn.
 
Nếu ở kiếp ,   thể hạ quyết tâm như lúc ,  lẽ  chẳng  đến kết cục tang thương .
 
Ta  tận mắt  xem, một Bạch Niệm Minh mất  tuyệt sắc dung nhan, liệu còn  thể là chân ái trong mắt Huyền Nguyên Hằng?
 
Ta càng  , khi  còn Thái tử  chỗ dựa, nàng  còn  thể dấy lên bao nhiêu sóng gió?
 
Ý niệm trong đầu  bỗng lóe sáng: nếu để hai kẻ đó cắn xé lẫn , chẳng  sẽ càng thú vị  ?
 
Đã định sẵn ván cờ,  liền  buồn khách sáo với bọn họ thêm nữa.
 
“Thôi ,  uống qua chén  , ngươi chính là  thất của Đông cung. Từ nay  hầu hạ điện hạ cho chu đáo, lui xuống .”
 
Nói xong,  cố giữ lấy một nụ   , khẽ ngẩng đầu  về phía Thái tử.
 
“Hôm nay là đêm rằm,   chuẩn  những món điện hạ ưa thích. Xin chờ điện hạ ghé cung.”
 
Với  thế của , cho dù Thái tử  thiên vị Bạch Niệm Minh đến mấy, những đêm thế  vẫn  đến chỗ .
 
Kỳ thực,  chẳng buồn thấy mặt ,  một cái cũng thấy buồn nôn.     biểu lộ  ngoài. Ta  rõ, hiện tại  cần một đứa con.
 
Chỉ khi   con,  kế hoạch   mới  thể danh chính ngôn thuận thực hiện.
 
Sau khi họ rời ,  mệt mỏi tự  ghế, lòng   rối bời. Nằm xuống giường,  trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như   trở về khoảnh khắc  g.i.ế.c  ở kiếp .
 
Khi , Huyền Nguyên Hằng thuận lợi đăng cơ, nhưng  – Thái tử phi danh chính ngôn thuận – chẳng những   phong hậu, mà còn  đày  lãnh cung lạnh lẽo.
 
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Phụ  và  trưởng vì  kêu oan, cuối cùng  gài bẫy vu mưu phản,  gia chịu cảnh giam cầm.
 
Huyền Nguyên Hằng và Bạch Niệm Minh đến gặp  đúng lúc . Ta   giam suốt ba ngày trong lãnh cung. Ba ngày   cơm no áo ấm, chỉ ăn chút đồ thừa nguội lạnh. Y phục quý giá   cũng  đám điên trong cung cướp đoạt, cả   chẳng khác gì một kẻ lang thang cùng đường mạt lộ.
 
Bạch Niệm Minh  đó, lấy tay bịt mũi,  khinh miệt:
 
“Không  là Thái tử phi cao quý đó ? Sao  bẩn thỉu đến thế ?”
 
Dù   ngây ngô đến , cũng   hại  chính là bọn họ.
 
“Bệ hạ, phụ   là thừa tướng,  trưởng  là Vũ Lâm tướng quân. Người đối xử với  như thế, chẳng lẽ  sợ văn võ bá quan trong triều dâng sớ kháng nghị?”
 
Vừa dứt lời, nét mặt Huyền Nguyên Hằng liền trở nên độc ác, dữ tợn. Hắn bóp cằm , lực đạo mạnh đến nỗi khiến  cằm tím bầm một mảng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ta-muon-lam-nu-de/chuong-2.html.]
“Tất cả là do ngươi, ngăn đường nàng   hoàng hậu của trẫm. Ngươi cứ yên tâm mà . Người nhà ngươi… cũng sẽ sớm theo ngươi thôi.”
 
Khoảnh khắc đó, lòng  nguội lạnh, niềm oán hận trong lòng trào dâng đến cực điểm. Tất cả là vì  quá vô dụng. Bước  Đông cung, chẳng những  giữ nổi địa vị, còn khiến  tộc rơi  họa diệt môn.
 
 ông trời thương xót, cho  cơ hội trọng sinh. Ta bật dậy từ  giường, ngoài trời  đến giờ ngọ.
 
Hai tay siết chặt thành quyền. Thái tử, trắc phi… kiếp   tuyệt đối sẽ  buông tha cho các ngươi!
 
Ta nhất định khiến các ngươi sống  bằng chết, chịu trăm ngàn  khổ sở hơn  kiếp !
 
Đêm  khuya, Thái tử   giường , ánh trăng bàng bạc rọi qua rèm lụa, chiếu xuống gương mặt . Ta thật  một đao g.i.ế.c c.h.ế.t , nhưng   thể.
 
Nếu  c.h.ế.t trong cung , cả gia tộc  cũng  còn đường sống.
 
Huống chi, cả buổi chiều nay   nghĩ thông . Kiếp   chẳng    quyền lực,   tình yêu  ?
 
Kiếp ,  sẽ đoạt cả hai.
 
Triều đại nhà Huyền Nguyên  truyền sáu đời, cũng đến lúc nên đổi . Không bằng... để thiên hạ  một vị nữ đế thì ?
 
Ta  dậy, nhẹ tay sửa sang dung nhan, chẳng hề e sợ  tỉnh giấc. Bởi   hạ dược,  sẽ  tỉnh .
 
Trong ký ức , hôm nay  dịu dàng ân cần, hai  cùng  trải qua một đêm nồng thắm.
 
Kỳ thực,  chẳng  với  lấy một lời, chớ  gì đến chuyện hầu hạ.  lúc , Hạ Mộc bước .
 
“Nương nương, Tống Thái y  đến.”
 
Ta gật đầu,  dậy bước  ngoài. Tống Thái y…  thể xem là thanh mai trúc mã của , chỉ là chuyện   ít  .
 
Hắn là nhi tử của   phụ  . Sau khi phụ   qua đời,   đón về sống tại phủ.
 
Kiếp ,  luôn là cánh tay trái đắc lực bên . Kiếp ,  càng cần  đồng hành mưu sự.
 
Ta bước , ánh trăng nhu hòa rơi xuống  ảnh , trông thật  lúc  thật thanh cao, thoát tục
 
“Tống , lâu   gặp.”
 
Ánh mắt Tống Ngọc Lâu thoáng hiện lên niềm vui lẫn chút bối rối. Hắn cúi  hành lễ:
 
“Thần – Thái y Tống Ngọc Lâu – tham kiến Thái tử phi. Nay hạ quan chỉ là lục phẩm thái y, thực chẳng dám nhận một tiếng ' ' từ miệng nương nương.”
 
Lời  thì khách sáo, nhưng giọng điệu  đầy chân tình. Ta xưa nay vẫn , Tống Ngọc Lâu  tình cảm với . Thanh mai trúc mã, há  thể vô tâm?
 
Chỉ là… kiếp    đặt nhầm trái tim.