Tạ lão thái thái đột nhiên bật khỏi giường.
Hơn hai mươi năm , Tạ gia bọn họ chẳng là cái gì cả, một phụ nhân như bà cũng sẽ để ý tới mấy án kiện của triều đình.
bà vẫn hiểu, Hạ thị chính là hậu nhân của tội thần Hà gia, đại tôn tử Cảnh Ngọc của bà nạp nữ nhi tội thần di nương!
Lúc bà mới hiểu tại năm đó Hạ thị vốn một lòng đòi gả cho Cảnh Ngọc nhưng khi Cảnh Ngọc triều quan, nàng còn tâm tư đó nữa!
Cũng hiểu tại nhiều bà nâng Hạ thị di nương nhưng nàng đều tình nguyện!
Vì tiện nhân phận, bản sẽ gây phiền toái cho Tạ gia, bản sẽ hủy hoại tiền đồ của hài tử!
“Đó, đó đều là chuyện của hai mươi năm ...” Tạ Phinh run rẩy : “Hà gia chịu báo ứng, hơn một trăm trong vòng tam tộc tru di... Triều đình sớm truy cứu sai phạm của Hà gia năm đó, dù phụ nạp nữ nhi Hà gia thì cũng chẳng ... Tuy con Hạ thị sinh nhưng con chỉ nhận ngài là mẫu của con...”
Vân Sơ lạnh trong lòng.
Tạ Phinh và Tạ Thế An thật hổ là tỷ , đều ích kỷ như , đều sợ đích mẫu là nàng khi chuyện sẽ bỏ rơi chúng nó.
Nàng thu vẻ trào phúng, mở miệng : “Phinh tỷ nhi, con còn quá trẻ, con nghĩ , năm đó Hà gia c.h.é.m nhiều như , thế gia trăm năm cũng còn, Hà gia còn sống sót thể oán hận , Hoàng Thượng và triều đình đám lòng ghi hận ? Người Hà gia nên ở một nơi xa thật xa, lúc đó Hoàng Thượng và triều đình sẽ gì, nhưng ——”
Nàng dừng một chút tiếp: “An ca nhi sắp Quốc Tử Giám, Phinh tỷ nhi sắp gả phủ An Tĩnh Vương, hai các con là hậu nhân tội thần, tiếp xúc gần gũi với hoàng thất như , ai dám bảo đảm hai các con sẽ phát tiết oán hận trong lòng lên hoàng thất? Nếu phận của hai con, Tạ gia, từng từng đều trả giá đắt!”
Lão thái thái chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên một mùi vị tanh ngọt.
Cả một nha đầu như Phinh tỷ nhi cũng phận của Hạ thị, chỉ bà gạt lâu như !
Nếu chờ tới lúc An ca nhi Quốc Tử Giám, chờ Phinh tỷ nhi thành An Tĩnh Vương phi, Tạ gia bọn họ chắc chắn sẽ phán tội khi quân!
Tạ gia trải qua ba đời, mất vài chục năm, vất vả lắm mới tới kinh thành, vất vả lắm mới tới bước nhưng tiện phụ Hạ thị hủy trong một sớm một chiều!
Không thể Quốc Tử Giám!
Không thể gả cho An Tĩnh Vương!
“Phốc!”
Lão thái thái nhịn phun một búng máu.
“Sơ nhi!”
Lão thái thái bắt lấy tay Vân Sơ.
Vân Sơ rót cho bà một chung : “Lão thái thái, ngài đừng tức giận, phu quân cùng An ca nhi đang nghĩ cách, ý của bọn họ là đưa Hạ di nương tới phương nam hoặc phương bắc.”
Tạ Phinh gật đầu như giã tỏi: “ đúng đúng, tiễn , càng xa càng , đừng để cho ngoài phận của Hạ thị thì sẽ nữa.”
“Lão thái thái, chuyện nguyền rủa hôm nay đủ để chứng minh Hạ thị cũng oán hận Tạ gia, lẽ là oán lão thái thái ngài năm đó cho nàng cửa, cũng lẽ là oán hận chiếm vị trí chính thê.” Vân Sơ mở miệng: “Nếu Tạ gia đưa nàng , oán hận trong lòng nàng sẽ càng ngày càng sâu, đến lúc đó nàng gây chuyện gì, chúng thể nào khống chế .”
Ngực lão thái thái trầm xuống: “Sơ nhi, ý con là?”
Vân Sơ trầm mặc lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-138.html.]
“Sơ nhi, Cảnh Ngọc với con, là Tạ gia thẹn với con, lừa gạt con, những việc Tạ gia sẽ chậm rãi bồi thường cho con!” Lão thái thái khẩn cầu : “ An ca nhi Duy ca nhi Phinh tỷ nhi đều thật lòng coi con là mẫu , con nhẫn tâm tiền đồ của bọn chúng hủy hoại , con và Cảnh Ngọc phu thê nhất thể, con là phụ nhân Tạ gia, Tạ gia đến ngày hôm nay thật sự dễ dàng, con nhẫn tâm quan lộ của Cảnh Ngọc dừng bước tại đây ?”
Vân Sơ lên, rũ mắt : “Ta xem Tạ gia mấy giải quyết thế nào, lúc đó mới quyết định còn là phụ nhân Tạ gia .”
Nàng xong, lập tức xoay rời khỏi An Thọ Đường.
Trong đầu Tạ lão thái thái vang lên từng tiếng nổ ầm ầm ầm.
Lời của Sơ nhi chính là đang vạch rõ quan hệ với Tạ gia, hòa ly ?
Trời ơi, Tạ gia chứa chấp hậu nhân tội thần Hạ thị cũng là một đả kích mang tính hủy diệt, nếu Vân Sơ cũng rời thì Tạ gia thật sự ngóc đầu dậy nữa.
“Phinh tỷ nhi, đỡ lên!”
Lão thái thái cố gắng bò khỏi giường, Chu ma ma cùng Tạ Phinh một trái một đỡ lấy bà .
Lúc phát hiện hình nhân, lão thái thái ngừng ho máu, mới còn phun một búng m.á.u to, thể chút chịu đựng nổi.
bà , chịu nổi cũng gắng gượng bò dậy, nếu sẽ đến lượt Tạ gia chống đỡ nổi.
Đám nhanh chóng tới viện của Tạ Cảnh Ngọc, đám hạ nhân đều đang bận rộn, mà bầu khí trong thư phòng cũng vô cùng nặng nề.
Lão thái thái bước , Chu ma ma đóng cửa thư phòng, đích bậc thang canh giữ, cho bất kỳ hạ nhân nào tới gần.
“Tổ mẫu, ngài tới đây?”
Tạ Cảnh Ngọc vội đỡ lão thái thái xuống ghế, còn đặt một chiếc gối mềm lưng bà .
“Ta chuyện của Hạ thị.” Lão thái thái thẳng vấn đề: “Cảnh Ngọc, con và An ca nhi thương nghị lâu như , quyết định xử trí thế nào ?”
Tạ Cảnh Ngọc mím môi.
Tạ Thế An nắm tay thành quyền.
Phụ tử hai thảo luận lâu như nhưng thực tế chẳng gì, bởi vì đường nào cũng thể .
Không thể để Hạ thị ở Tạ phủ.
nếu tiễn Hạ thị, lỡ xảy chuyện thì ?
Hiện giờ đang chằm chằm Tạ gia, một khi Hạ thị rời khỏi Tạ phủ, chừng sẽ rơi tay những kẻ đó, đến lúc đó bọn họ sẽ chẳng còn cách nào xoay chuyển càn khôn.
“Ta một biện pháp.”
Lão thái thái mở miệng, tầm mắt lập tức hướng về phía bà .
“Nếu Hạ thị c.h.ế.t thì xem như là c.h.ế.t vô đối chứng.” Lão thái thái gằn từng chữ một: “Chỉ xem các ngươi bỏ thôi.”
Tạ Phinh choáng váng: “Không...”
Tuy nàng chán ghét mẫu sinh Hạ thị nhưng cũng từng dồn Hạ thị chỗ chết.