Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 359:

Cập nhật lúc: 2024-06-19 07:46:56
Lượt xem: 2,588

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe , Vân Sơ an tâm ít.

Nàng dừng một chút : “Hậu viện Vương phủ một cái lỗ chó, chuyện ?”

Sở Dực thật sự : “Là tiểu tử Du ca nhi ?”

Vân Sơ ghé n.g.ự.c nam nhân: “Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên lấp cái lỗ chó , cũng để đề phòng bọn nhỏ chuồn ngoài chơi mà là sợ sẽ lợi dụng lỗ chó đó gây chuyện.”

Sở Dực gật đầu: “Mọi chuyện cứ như lời Sơ nhi.”

Mấy ngày nay đến Công bộ quen công việc, tối nào cũng về nhà khuya, mỗi khi trở về thì Vân Sơ ngủ , chỉ thể nhẹ tay nhẹ chân để đánh thức nàng.

Tối nay Vân Sơ còn thức, cần kiềm chế cảm xúc của nữa.

Hắn xoay ôm lấy Vân Sơ.

Đêm đầu hạ ngắn, Vân Sơ cảm giác bản mới nhắm mắt thì trời sáng.

Nàng và Sở Dực đồng thời thức giấc sân luyện võ, chỉ một lúc thấy Du ca nhi từ viện tử của chạy tới, ba luyện nửa canh giờ mới kết thúc.

Có lẽ là nhờ luyện võ nên Vân Sơ phát hiện nửa năm nay Du ca nhi cao hơn nhiều, thể cũng trở nên chắc nịch.

Chờ phụ tử hai rời phủ Vân Sơ mới gọi tiểu nữ nhi rời giường, nàng mặc y phục cho Trường Sinh : “Hôm qua con với nương là con mới kết giao bằng hữu, bằng tìm dịp nào đó mời bằng hữu của con tới phủ khách, nào?”

Đôi mắt của tiểu cô nương lập tức sáng lên: “Thật ?”

Vân Sơ gật đầu: “Nương cho lấp lỗ chó hôm qua , cho con kết bằng hữu với Tạ Thế Doãn mà là các con thể quang minh chính đại bạn với , con thể mời tới phủ khách bất .”

“Nương, nương quá!” Sở Trường vui vẻ nhảy cẫng lên: “Con lập tức cho mời Doãn!”

Buổi sáng Sở Trường Sinh và Tạ Nhàn cùng lên lớp, buổi chiều Tạ Thế Doãn mời tới vương phủ.

Nó cũng chỉ nhỏ hơn Sở Trường Sinh mấy tháng, là một hài tử tròn năm tuổi, ảnh nho nhỏ theo thị vệ bước qua đại môn, bước qua cửa trong, xuyên qua cửa thuỳ hoa, cuối cùng cũng tới sân của chủ viện, tới mặt Vân Sơ.

“Doãn ca nhi, lâu gặp.” Vân Sơ tươi : “Ngồi .”

Tạ Thế Doãn nào dám , cúi đầu bên , mười ngón tay ngừng xoắn .

sợ, sợ mẫu cho nó qua với tiểu quận chúa, sợ mẫu đối xử với nó lạnh lùng, đó đuổi nó ngoài.

trong lòng nó vẫn còn ôm một chút hy vọng.

Ngay cả Tạ Nhàn còn thể bằng hữu của tiểu quận chúa, cả hai đều là Tạ gia, tại thể chứ.

“Mẫu, Vương phi!” Tạ Thế Doãn lấy một chiếc trâm bạc từ trong tay áo, nâng qua khỏi đỉnh đầu: “Đây là lễ vật tân hôn mà con chuẩn cho Vương phi ngày đại hôn của ngài và Vương gia nhưng vẫn cơ hội đưa cho ngài, xin Vương phi đừng ghét bỏ.”

Thính Tuyết nhận chiếc trâm đưa tới mặt Vân Sơ.

Vân Sơ nhận lấy: “Vậy đa tạ tấm lòng của Doãn ca nhi, Trường Sinh và Nhàn tỷ nhi đình chờ ngươi, ngươi qua đó .”

Tạ Thế Doãn nhẹ nhàng thở .

dám ở cùng Vân Sơ, vội vàng bước khỏi thiên thính, chạy tới đình hóng mát phía .

“Doãn, ngươi tới .” Sở Trường Sinh hồn nhiên nở nụ : “Ta là nương mà, đúng ?”

Tạ Thế Doãn gật đầu.

Nó luôn mẫu .

Là Tạ gia .

Là Tạ Thế An .

thể ở Tạ gia nữa, nó hy vọng mẫu thể thu nhận nó.

Nó nhất định sẽ hiếu thuận với mâu cả đời, nhất định sẽ đối xử với tiểu quận chúa gấp bội, nó chỉ tìm một chốn dung ...

Chờ nó trưởng thành, nó sẽ di nương báo thù!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-359.html.]

Ba hài tử chơi đùa ngoài sân, Vân Sơ ở đằng xa qua đó.

Nàng nghĩ đến đời Tạ Thế Doãn sang cắn ngược nàng phần lớn đều là do Thính Vũ, hiện giờ Thính Vũ chết, Tạ Thế Doãn vẫn sẽ hành động giống đời ?

Mấy hài tử chơi đùa vui vẻ, nhanh đến giờ cơm trưa.

Vân Sơ cho Trường tự chiêu đãi hai vị bằng hữu, chỉ để vài hạ nhân hầu hạ bên cạnh.

Nàng trong noãn các cách vách, thỉnh thoảng sẽ tiếng chuyện của thấy Trường Sinh, tiểu cô nương rụt rè nhút nhát khi mặt hai vị bằng hữu cũng nhát gan kém dần dần trở nên hoạt bát.

Dù Tạ Thế Doãn ôm suy nghĩ gì thì ít nhất lúc Trường Sinh đang dần khá lên ?

Chờ bọn nhỏ dùng cơm xong thì Vân Sơ mới bước thiên thính.

Thấy nàng thì Tạ Nhàn đang chuyện lập tức yên lặng, Tạ Thế Doãn cũng thẳng , đồng loạt hô một tiếng Vương phi.

“Sắc trời còn sớm, cho đưa các ngươi về nhà.” Vân Sơ tươi cầm lấy hai hầu bao nhỏ trong tay nha đưa cho hai đứa nhỏ: “Nhàn tỷ nhi, Doãn ca nhi, cầm .”

Tạ Thế Doãn theo bản năng nhận lấy.

Nó thật sự thiếu bạc, chiếc trâm bạc duy nhất cũng đưa cho mẫu , bây giờ nó còn gì cả.

Nó đang duỗi tay thì Tạ Nhàn : “Không, cần Vương phi, con thể nhận.”

Tạ Thế Doãn lập tức buông tay: “Vương phi, con cũng thể nhận.”

Vân Sơ kéo tay hai đứa nhỏ, đặt hầu bao tay bọn nó: “Cũng chẳng bao nhiêu, cầm lấy mua kẹo ăn.”

Tạ Nhàn suy nghĩ một hồi mở miệng : “Ngày mai con mang bánh đậu xanh nương tới cho Vương phi nếm thử.”

Lúc con bé mới dám nhận lấy hầu bao.

Tạ Thế Doãn mím môi thành một đường thẳng tắp.

Nó cúi đầu: “Con nhận, con thích ăn kẹo, đa tạ Vương phi.”

“Không thích kẹo thì dùng mua điểm tâm.” Sở Trường Sinh hồn nhiên : “Doãn, mau nhận lấy .”

Con bé cầm hầu bao nhét lòng Tạ Thế Doãn.

“Cảm tạ...”

Âm thanh của Tạ Thế Doãn chút khô khốc.

Sao nó thích kẹo chứ, nó chỉ là sợ kẹo quá ngọt sẽ khiến bản càng cảm thấy cay đắng.

Vân Sơ sắp xếp xe ngựa đưa hai đứa nhỏ về nhà.

Tạ Nhàn ngày nào cũng tới lui như nên cũng cảm thấy vấn đề gì.

Tạ Thế Doãn ở trong xe ngựa yên, xe ngựa khỏi ngõ nhỏ vương phủ thì nó bảo xa phu dừng xe, nó nhảy xuống xe tự về nhà.

Nó sợ Tạ Thế An phát hiện xe ngựa thì sẽ ép hỏi nó .

Lúc nó về tới cửa nhà thì sắc trời tối mịt, cửa lớn Tạ gia đèn lồng chiếu sáng nhưng bây giờ chỉ còn một màu đen kịt.

Nó đẩy cửa , tiền viện ai, chỗ nào cũng tối đen, nó nương theo ánh trăng trở về viện tử của , nó mở hầu bao , bên trong là mấy hạt đậu vàng, giá trị nhiều hơn chiếc trâm bạc nó đưa cho Vân Sơ một chút, tới vương phủ chuyến nó cũng thiệt thòi.

Nó nhớ tới khi ban sáng Tạ Nhàn và tiểu quận chúa ở bên , hai bọn họ nhắc tới chuyện sách.

Lúc nó cũng học nhưng chỉ học một thời gian thì trong nhà xảy biến cố, sớm quên hết những thứ từng học .

Nếu gắn bó với tiểu quận chúa thì nó tiếp tục việc sách .

Ngay đó, nó nhớ tới việc vì trả thù Tạ Thế An nên thiêu rụi thư phòng của phụ .

Bây giờ bản sách nhưng thể tìm thấy một quyển sách nào.

Tạ Thế Doãn cất bạc cẩn thận khỏi phòng, đến tiền viện thì đụng Nguyên thị đang dỗ dành Tạ Thế Khang.

“Doãn ca nhi, cả ngày nay con gì?” Nguyên thị lải nhải : “Mấy ngày nay con đói gầy tới mức , con mau nhận sai với đại ca , đó tổ mẫu sẽ cho mang thức ăn đến cho con...”

Loading...